15
Hạ Lan Uyên theo phản xạ đưa tay lên chạm vào cổ, khi đụng đến vết thương, hắn khẽ rít lên vì đau. Vết thương này hắn không thể tự nhìn thấy, và trong hoàn cảnh không có gương, hắn càng không thể tự xử lý được.
Hồng Trần Vô Định
Ta khẽ cười: "Để ta giúp ngươi."
Hạ Lan Uyên cao hơn ta, nên khi hắn đứng thẳng, ta phải nhón chân mới có thể phủ chiếc khăn lên vết thương, cảm thấy khá bất tiện.
Ta nhíu mày: "Ngươi cúi xuống một chút."
Hạ Lan Uyên ngoan ngoãn khụy gối xuống một chút, đặt tay lên đầu gối, giúp ta dễ thao tác hơn.
Ta vòng ra phía sau hắn, dùng khăn quấn quanh vết thương, rồi thắt nút cẩn thận. Góc chiếc khăn có thêu vài con cá đang bơi, những đường thêu này không đều, khiến ta hơi khó khăn khi thắt nút.
"Đừng động đậy." Ta nhắc.
Hạ Lan Uyên chỉ đáp nhẹ một tiếng "Ừm."
Môi ta bất giác mím lại thành một đường thẳng. Quả nhiên, cầm kiếm lâu quá rồi, những việc tỉ mỉ như thế này lại chẳng thể làm được trôi chảy.
Đột nhiên, ta nghe Hạ Lan Uyên hỏi: "Tại sao trong quân binh các ngươi lại có nữ nhân?"
Ta không ngạc nhiên khi hắn hỏi vậy, có thể là do sự tò mò về ta, hoặc cũng có thể là vì hắn muốn thăm dò thông tin về quân binh Hán. Dù sao, ta cũng không thể để lộ thân phận thực sự của mình, tên Tiêu Nhược Ngư sẽ mãi là một bí mật không bao giờ được ghi vào lịch sử cuộc chiến này.
Ta thản nhiên đáp: "Vì ta không muốn lấy chồng. Cảm thấy mình vẫn còn đủ sức cầm đao kiếm, nên mới đến đây."
"Ồ."
Ta có vẻ đã thắt hơi chặt, khiến hắn khẽ rên lên một tiếng.
"Ngươi định g.i.ế. c ta sao?" Hắn nói với giọng bình thản, nhưng lại khiến ta bất ngờ.
Ta gật đầu: "Thật lòng mà nói, sau trận Bạch Thủy Hà, ta rất muốn g.i.ế. c ngươi. Nhưng không phải lúc này."
Giọng ta nhẹ nhàng khi nói ra những lời đầy sát khí như vậy.
"Ừm."
Hạ Lan Uyên khẽ vặn cổ, có vẻ vì khụy gối lâu quá khiến hắn không thoải mái.
Ta nói nhanh: "Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."
Hắn lập tức giữ yên cơ thể.
Một lát sau, hắn lại hỏi: "Vậy... ta có thể biết tên của ngươi không?"
Ta đang bận thắt nút cuối cùng, giữ im lặng không đáp. Cuối cùng, công việc cũng xong xuôi, ta phủi tay và ra hiệu cho Hạ Lan Uyên đứng dậy.
Vẻ mặt hắn có chút thoáng buồn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: "Ta là Tiểu Ngư."
16
Ta và Hạ Lan Uyên mỗi người đều ôm một đống cành củi khô trở về.
Trước khi vào hang, Hạ Lan Uyên kéo cao cổ áo choàng, che kín chiếc khăn lụa trắng đang quấn quanh cổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!