13
Cuối cùng, ta vẫn không ăn miếng thịt thỏ mà Hạ Lan Uyên đưa.
Từ khi nhập ngũ, bài học đầu tiên mà đại cữu dạy ta là: dù có bị kẻ địch nắm thóp, cũng tuyệt đối không được khuất phục.
Hồng Trần Vô Định
May mắn là Hạ Lan Uyên không làm khó ta. Nhưng qua những lần giao đấu ngầm này, dường như ta lại nợ hắn thêm một ân tình.
Ta và Mục Tử Nhung cùng mấy binh sĩ khác đã sắp xếp phiên trực đêm, bên quân Ô Hoàn cũng có người thay nhau canh gác.
Ta nằm xuống, vẫn mặc nguyên áo giáp, nhưng chẳng thể nào ngủ yên. Chưa đến lượt đổi ca, ta đã tỉnh giấc, bèn thay Mục Tử Nhung để hắn đi nghỉ, rồi một mình đi ra phía cửa hang ngồi xuống.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi lác đác, xung quanh tĩnh lặng đến kỳ lạ. Màn đêm ngoài hang dần dần phai nhạt, bình minh xóa tan bóng tối, trả lại cho mặt đất màu trắng xóa của tuyết.
Trời đã sáng, một ngày mới lại đến. Hôm nay là đêm Giao thừa của chúng ta.
Ta đứng dậy, định ra ngoài tìm thêm ít cành củi khô. Đêm Giao thừa, ta muốn đống lửa trong hang bốc cháy thật lớn, để các tướng sĩ của chúng ta ít nhất cũng có thể đón năm mới trong sự ấm áp.
Vừa bước một chân ra khỏi cửa hang, ta liền nghe một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Ngươi định làm gì?"
Chỉ sau đó vài khắc, Hạ Lan Uyên đã sải bước đến bên cạnh, ánh mắt đầy cảnh giác dò xét ta.
Hắn thật quá cẩn trọng. Rõ ràng hắn lo lắng về việc có thể có quân cứu viện của Hán quân gần đó, nghi ngờ rằng ta muốn ra ngoài báo tin.
Ta thành thật đáp: "Ta đi nhặt ít củi khô, hôm nay là Tết của chúng ta."
Hạ Lan Uyên khựng lại một chút, rồi nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi."
Sau một đêm tuyết rơi dày, lớp tuyết dưới đất trở nên mềm mại hơn nhiều. Những cành thông bị tuyết đè gãy rơi trên mặt đất, ta vừa lục tìm vừa nhặt chúng lên, chẳng mấy chốc mà tay đã đỏ ửng vì lạnh.
Hạ Lan Uyên đi theo sau ta, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Bị theo dõi không lý do khiến ta cảm thấy bực bội, nên ta quay lại hét lên: "Này, ta thật sự chỉ đi nhặt củi thôi! Củi khô này người Ô Hoàn các ngươi không cần dùng à? Sao cứ đứng đó để ta tự nhặt hết vậy?"
"Hửm? À." Bị ta hét vào mặt, hắn tỏ ra hơi không vui, nhưng vẫn bước đến gần.
Ta không thèm để ý đến hắn, ôm đống củi khô lùi về phía sau vài bước. Nhưng chẳng may, chân ta giẫm vào một chỗ lún, khiến cơ thể mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau.
"Này!" Hạ Lan Uyên thấy thế, mặt biến sắc, nhanh chóng lao tới và túm lấy tay ta.
Hắn kéo mạnh đến mức khiến ta ngã nhào về phía trước, đầu ta đập thẳng vào lồng n.g.ự. c rắn chắc của hắn.
Khi ta còn chưa hết hoảng hồn, Hạ Lan Uyên đã trách mắng: "Ta bảo ngươi có thể cẩn thận hơn một chút được không? Nếu ngươi mà bị thương, cái tên ngốc đi theo ngươi chắc chắn sẽ nghĩ rằng ta ra tay hãm hại ngươi."
Xem chúng ta tin tưởng nhau đến nhường nào...
Ta nghĩ mình nên cảm ơn hắn, nhưng lời đến miệng lại chẳng thốt ra nổi. Ta chỉnh lại cái mũ lông lệch để che đi sự lúng túng hiện tại, nhưng rồi phát hiện ra một điều còn ngượng ngùng hơn.
Tay ta vẫn đang nắm chặt lấy tay Hạ Lan Uyên.
14
Ta nhanh chóng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Hạ Lan Uyên, giấu ra sau lưng.
"Xin lỗi." Tay hắn khựng lại giữa không trung một lúc, rồi mới từ từ thu về.
Trên chiến trường, mọi cảm xúc đều bị lưỡi gươm xóa sạch, chỉ còn lại sự giận dữ vô thức. Nhưng trong tình cảnh này, khi có sự tiếp xúc thân thể, không thể tránh khỏi một sự thật: hắn là nam nhân, còn ta là nữ nhân.
Ta sẽ tức giận, sẽ đỏ mặt, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!