11
Nửa canh giờ sau, trong hang động nhỏ giữa rừng sâu, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra.
Quân Hán và quân Ô Hoàn, vốn là kẻ thù không đội trời chung, giờ đây lại lặng lẽ ngồi hai bên hang động, trừng mắt nhìn nhau.
Để tiết kiệm củi đốt, chỉ có một đống lửa nhỏ được đốt lên ở trung tâm hang. Sức nóng nhảy múa ấy tựa như một ranh giới vô hình, phân chia rõ ràng hai phe trong hang.
Chẳng ai muốn lên tiếng để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, vì cả hai bên đều bận rộn chăm sóc cho thương binh của mình.
Khi các binh sĩ Ô Hoàn lộ diện, ta nhanh chóng nhận ra rằng chúng ta đã bị Hạ Lan Uyên lừa. Đội quân Ô Hoàn này không mạnh như ta tưởng, trong số họ cũng có rất nhiều người bị thương nặng, hiển nhiên họ cũng đã trải qua không ít khó khăn. Nếu thực sự đánh nhau, chưa chắc ai thắng ai thua.
Hạ Lan Uyên... không trách được Mục Tử Nhung gọi hắn là hồ ly tinh. Nghĩ lại dáng vẻ của hắn khi đàm phán, ta không khỏi nghiến răng đầy căm phẫn. Lúc đó, chắc chắn trong lòng hắn còn hoang mang hơn ta nhiều. Nhưng hắn phải có tâm lý mạnh mẽ đến thế nào mới có thể giữ được vẻ bình tĩnh như vậy trước tình thế không biết trước được kết quả.
Tuy nhiên, giờ đây những điều đó không còn quan trọng nữa. Ta và Hạ Lan Uyên ít nhất đã đạt được đồng thuận ở một điểm: trong thời tiết khắc nghiệt thế này, chỉ có đình chiến tạm thời thì cả hai bên mới sống sót.
Khi không khí trong hang bắt đầu ấm dần lên, những thương binh bắt đầu cảm nhận lại nỗi đau, tiếng rên rỉ đầy đau đớn dần lan khắp màn đêm tĩnh lặng.
Ta quỳ xuống bên cạnh Bùi Tuyên, không ngừng lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán hắn. Tình trạng của hắn rất tệ, không biết đã sốt cao bao nhiêu ngày rồi. Ta lén mở băng vết thương ra xem, da thịt quanh đó đã bắt đầu thối rữa, gần như lộ cả xương.
"Ê, thương binh của các ngươi, bị bẫy thú làm bị thương à?"
Ta quay đầu, thấy Hạ Lan Uyên đứng bên ranh giới giữa hai bên, chăm chú nhìn Bùi Tuyên.
Ta không đáp, thận trọng suy xét ý định của hắn.
Ngay sau đó, hắn rút từ trong áo choàng ra một thứ gì đó, ném về phía ta. Ta nín thở, theo phản xạ muốn tránh, vì không biết đó có phải là vũ khí hay thứ gì có thể gây nguy hiểm không.
Hạ Lan Uyên nhướng mày: "Thuốc này hiệu quả hơn thuốc của các ngươi. Có lẽ nó có thể cứu mạng hắn."
Ta vẫn bán tín bán nghi, ra hiệu cho quân y. Quân y mở gói thuốc, ngửi thử, rồi khẽ gật đầu với ta.
Ta nhìn Hạ Lan Uyên, hắn chỉ nhún vai, kéo vạt áo khoác rồi ngồi xếp bằng trở lại.
Không hiểu vì sao, ta có cảm giác hắn như đang cố nhịn cười.
12
Đến nửa đêm, khi những thương binh dần thiếp đi, những người còn thức đều bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Hồng Trần Vô Định
Ta và Mục Tử Nhung ngồi ở một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa đống lửa, lấy ra bánh khô mà chúng ta mang theo bên mình. Chiếc bánh này đã được làm từ lâu, lại bị đông cứng qua trận bão tuyết, cắn một miếng thì giòn rụm như gỗ khô.
Cả ta và Mục Tử Nhung đều cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nhưng thực chất đang vật lộn với chiếc bánh trong miệng. Ta cảm giác mình đã nhai cả trăm lần mà vẫn chưa nhai nát nổi cái bánh c.h.ế. t tiệt này, hai bên má đau nhức.
Quân Ô Hoàn bên kia dường như cũng đói. Hạ Lan Uyên thì thầm gì đó với những người xung quanh, rồi vài binh sĩ Ô Hoàn lôi ra từ trong áo choàng vài con... thỏ đông cứng?
Họ xiên những con thỏ vào cành cây khô chưa đốt lửa, rồi chậm rãi nướng trên đống lửa.
Chỉ một lúc sau, tiếng xèo xèo của mỡ chảy xuống cùng với mùi thơm của thịt nướng tỏa ra khắp hang động. Những giọt mỡ nhỏ xuống thanh củi đỏ rực, b.ắ. n lên những đốm lửa nhỏ rực rỡ.
Đây là chuyện người ta có thể làm ra sao?
Ta thấy rõ Mục Tử Nhung nhìn chằm chằm vào đống lửa, cổ họng hắn nhấp nhô, nuốt một ngụm nước bọt lớn.
Hạ Lan Uyên ngồi đó, ánh lửa lập lòe chiếu lên gương mặt sắc nét của hắn. Hắn mang một nửa dòng m.á. u Trung Nguyên, nên dưới ánh sáng mờ mờ, hắn trông không giống một tướng quân dị tộc, mà giống một thư sinh miệt mài bên ngọn đèn dầu.
Ta không khỏi bị thu hút, ánh mắt không biết là đang dõi theo những con thỏ đang rỉ mỡ, hay là nhìn vào Hạ Lan Uyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!