9
Sau khi đổi đường, tình hình cũng không khá hơn là bao.
Vào những ngày cuối cùng của tháng Chạp, tuyết bắt đầu rơi trong núi. Lúc đầu chỉ là những bông tuyết thưa thớt, nhưng sau đó tuyết càng lúc càng dày đặc, biến thành một trận bão tuyết lớn.
Ta dùng tay che gió tuyết táp vào mặt, bước chân chậm chạp, loạng choạng đi về phía cuối đội ngũ để kiểm tra tình trạng của các binh sĩ bị thương.
Vì đã hành quân quá lâu trong băng tuyết, nhiều binh lính không chịu nổi nữa. Người thì bị tê cóng, kẻ thì ngã bệnh, mệt mỏi rã rời. Họ rất cần được nghỉ ngơi.
Ta thấy cáng của Bùi Tuyên đặt bên cạnh một cây thông, ta quỳ xuống bên cạnh hắn, ghé sát hỏi: "Bùi Tuyên... Bùi Tuyên, ngươi thế nào rồi?"
Bùi Tuyên khó nhọc mở mắt, hơi thở yếu ớt: "Công chúa... nếu thật sự không thể đi tiếp, thì hãy bỏ thuộc hạ lại. Thần... thần chỉ là một gánh nặng cho mọi người..."
"Không được... tuyệt đối không được!"
Nước mắt ứa ra từ khóe mắt, nhưng vừa lăn xuống đã bị đóng băng.
Ta không thể bỏ lại bọn họ, không thể để mất một huynh đệ nào cả.
Ta tìm Mục Tử Nhung, hét lớn qua cơn gió tuyết đang gào thét: "Tử Nhung, chúng ta phải tìm một chỗ trú ẩn, tránh cơn bão này trước đã!"
May mắn thay, vào lúc chạng vạng, chúng ta phát hiện ra một hang động.
Sau khi an trí đại quân trong khu rừng rậm, ta cùng Mục Tử Nhung tiến về phía hang để thăm dò trước.
Mục Tử Nhung giơ cao ngọn đuốc, ánh lửa cam vàng rọi sáng những khối đá lởm chởm trên trần hang, tạo ra những bóng đen chập chờn, như một bầy quái vật ẩn mình trong bóng tối từ lâu.
Ta nín thở, nơi này yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy rợn người.
Mặt đất trong hang phủ đầy lá thông khô, bất chợt phát ra tiếng kêu xào xạc, vang vọng trong không gian tĩnh mịch của thung lũng phủ đầy tuyết.
Mục Tử Nhung đảo mắt quanh hang, quay lại nói với ta: "Nơi này đủ lớn, có lẽ chúng ta có thể tạm nghỉ ngơi ở đây một thời gian..."
Hắn chưa kịp nói hết câu thì trong khoảnh khắc, một bóng đen bất ngờ từ kẽ đá nhảy ra, lao thẳng vào người Mục Tử Nhung, khiến hắn ngã xuống đất!
Hồng Trần Vô Định
Ngọn đuốc trên tay Mục Tử Nhung rơi xuống, lăn trên mặt đất và nhanh chóng tắt ngấm. Hang động lập tức chìm vào bóng tối, ta chỉ còn nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt của Mục Tử Nhung và kẻ lạ mặt, cả hai dường như quyết g.i.ế. c c.h.ế. t đối phương.
Ta có cảm giác toàn thân m.á. u đã đông cứng lại.
Nơi này có người Ô Hoàn!
10
Ta rút con d.a. o ngắn giấu trong ống tay áo, cởi vỏ và tham gia vào cuộc hỗn chiến giữa hai người họ.
Chỉ trong chốc lát, người Ô Hoàn đã rơi vào thế yếu. Hắn giơ đao cong kề vào cổ Mục Tử Nhung, còn ta thì đặt lưỡi d.a. o của mình lên cổ họng hắn.
Ta ấn sâu hơn vào da thịt hắn, giọng khàn khàn nói: "Thả hắn ra, nếu không ta lập tức g.i.ế. c ngươi."
Mục Tử Nhung gầm lên: "Huynh đệ, đừng lo cho ta, g.i.ế. c c.h.ế. t tên khốn này đi!"
"Bình tĩnh, ta không định làm các ngươi bị thương." Cuối cùng người Ô Hoàn cũng lên tiếng, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu có thể, ta muốn nói chuyện với các ngươi một cách hòa bình."
Tay ta khựng lại trong giây lát. Giọng nói trầm thấp này, tiếng Hán lưu loát này, ta chắc chắn đã từng nghe.
"Ngươi là... Hạ Lan Uyên?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!