6
Người Ô Hoàn.
Trong đầu ta ngay lập tức hiện lên hình ảnh của kẻ dị tộc có đôi mắt sâu thẳm như biển cả ấy.
Ta do dự mở lời: "Ta... đã gặp một người Ô Hoàn, một người Ô Hoàn nói tiếng Hán rất giỏi."
"Bình thạo Hán ngữ sao?" Bùi Tuyên lập tức cau mày.
Ta nhướng mày ra hiệu bảo hắn nói tiếp, dường như hắn biết nhiều hơn ta.
Bùi Tuyên đáp: "Điện hạ, ngài chẳng lẽ đã chạm trán với Hạ Lan Uyên rồi sao."
Hạ Lan, đó là quốc tính của hoàng tộc Ô Hoàn.
Ta hỏi Bùi Tuyên: "Hạ Lan Uyên là ai?"
Hắn trả lời: "Đó là Nhị vương tử của Ô Hoàn. Nghe nói mẹ hắn là người Hán, vì vậy trong hoàng tộc hắn không được trọng dụng như đại huynh của mình. Tuy sinh ra nơi thảo nguyên hoang dã, nhưng hắn lại thông thạo kinh thư của người Hán, bởi vậy hành động của hắn thường đầy quỷ kế. Nếu sau này gặp lại hắn, chúng ta phải cẩn trọng."
Hồng Trần Vô Định
Thì ra là vậy. Chẳng trách hắn không mang phong thái kiêu ngạo của một vương tử, mà lại toát lên sự cứng rắn và mạnh mẽ đến tàn khốc.
Có phần nào đó giống Cửu ca của ta.
"Ngươi nói hắn không được sủng ái trong hoàng tộc, đúng không?"
Bùi Tuyên gật đầu: "Điện hạ nghĩ xem, làm gì có vương tử nào được sủng ái mà lại tự mình xông pha trận mạc chứ."
Ừm, nhìn vào chính bản thân mình thì lời này không sai chút nào.
Hạ Lan Uyên có lẽ không ngờ rằng trong hàng ngũ địch nhân của hắn, cũng có một công chúa không được sủng ái. Mặc dù chúng ta đứng ở hai bờ chiến tuyến, nhưng hoàn cảnh của chúng ta lại... thật trùng hợp.
Ta chìm vào trầm tư, còn Mục Tử Nhung lại đúng lúc phá vỡ sự im lặng.
Hắn véo một cái vào đùi Bùi Tuyên: "Ngươi không phải chỉ nói về tên hồ ly tinh đó sao? Sao lại văn vẻ dài dòng như thế?"
Bùi Tuyên trợn mắt lườm tay của Mục Tử Nhung, sau đó lùi ra xa ba tấc để giữ mình trong sạch.
Ta cảm thấy hứng thú liền hỏi: "Hồ ly tinh gì cơ?"
"À, là Hạ Lan Uyên đấy." Mục Tử Nhung phẩy tay, "Hắn xảo quyệt như một con hồ ly, nên bọn ta lén đặt cho hắn cái biệt danh là hồ ly tinh."
Nhớ lại vẻ ngoài của Hạ Lan Uyên... cái tên này quả thật rất phù hợp với hắn.
Ta không kể cho Mục Tử Nhung và Bùi Tuyên về trận giao đấu cận chiến với Hạ Lan Uyên, cũng như việc hắn đã tha mạng cho ta.
Ta nhớ đến câu nói của Hạ Lan Uyên khi rời đi.
"Ít nhất, lần sau gặp lại, cả hai chúng ta vẫn còn sống."
Ta có linh cảm rằng chúng ta sẽ gặp lại.
Hắn dường như là một đối thủ không tệ.
7
Mục Lãng đã ra lệnh bắt ta đi làm bếp, được thôi, ta sẽ làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!