Bùi Tuyên giờ đã trở thành thống lĩnh cấm quân của Cửu ca, và đã cưới Tiểu Đường của ta. Ba năm, bọn họ đã sinh hạ hai "thần thú" nhỏ.
Mục Tử Nhung tiếp nối sự nghiệp của Đại cữu, đã trở thành ngôi sao sáng trong thế hệ tướng lĩnh trẻ. Với việc hoàng đế mới đặc biệt chú trọng đến phòng thủ biên cương, tương lai của hắn sẽ rộng mở.
Hồng Trần Vô Định
Còn Đại cữu, giờ đây tuổi đã cao, sau cuộc chiến đã mắc bệnh nên quyết định từ quan, về dưỡng già, chăm hoa, trồng cây và tiện thể giúp Mục Tử Nhung tìm vợ.
Nhưng hắn không biết, chỉ vài hôm trước, Mục Tử Nhung vô tình đụng đổ quầy hàng của một nữ tử Ô Hoàn. Nữ tử đó không hề vui vẻ, bắt hắn đền bù. Ta phải mất nhiều công sức mới giúp hắn xử lý ổn thỏa. Nhưng chẳng hiểu sao, Mục Tử Nhung và nữ tử kia lại có vẻ "trúng mắt" nhau, ba ngày hai lượt lại đến mua đồ của nàng.
Còn ta thì sao? Ta là kẻ rảnh rỗi. Mọi người xung quanh đều biết ta là muội muội ruột duy nhất của hoàng đế, công chúa tôn quý nhất của Đại Chu. Ta có thể ngang ngược đi khắp nơi mà chẳng ai dám quản.
Chỉ có điều ngoại trừ Tiêu Hoài.
Ở biên cương, ta đã chơi đùa không màng sự đời, chẳng thèm để tâm đến việc huynh ấy ở kinh thành có đang lao tâm lao lực thế nào. Dù sao thì giang sơn này là của huynh ấy, huynh ấy lo việc của mình là được.
Vì thế, khi nghe tin hoàng thượng quyết định thân chinh tuần tra Hứa Châu, ta suýt nữa phun ra một ngụm máu. Ta nghi ngờ huynh ấy lần này đến biên cương, chính là để bắt ta về.
Nhưng khi huynh trưởng đã đến tận cửa, ta có thể không gặp sao? Không còn cách nào khác, ta đành tức tốc quay về.
Quả nhiên, trận thế của hoàng thượng không tầm thường. Từ lúc ta đến Hứa Châu, chưa bao giờ thấy nha môn trang trọng và nghiêm ngặt đến vậy.
Mục Tử Nhung đích thân dẫn quân bảo vệ xa giá. Ta nhàn nhã tiến vào, hắn đ.â. m ta một cái, thì thầm: "Huynh đệ, ta thấy sắc mặt của bệ hạ không tốt lắm đâu."
Ta vỗ vai hắn, bình thản đáp: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
Quả nhiên, vừa đến cửa phòng, đã nghe giọng Cửu ca tức giận phàn nàn với Đại cữu.
"Đại cữu, ngài cũng giúp ta quản con bé này đi! Mấy năm nay, ta tìm bao nhiêu chồng cho nó rồi? Nhi tử của thủ phụ thì nó chê yếu ớt, tôn tử của thượng thư bộ Công thì nó chê không đẹp, mãi mới có được tân khoa trạng nguyên xuất sắc, nó lại bảo người ta cầm không nổi đao, không đánh lại nó! Ngài xem, ta mọc hết tóc bạc thế này, đều do Tiêu Nhược Ngư làm ta tức chết!"
Đại cữu của ta chỉ biết cười trừ: "Đúng, đúng, bệ hạ nói đúng."
Ta cố tình ho vài tiếng để gây sự chú ý, sau đó thản nhiên kéo ghế ngồi, vắt chân lên.
"Tiêu Nhược Ngư!" Cửu ca vừa thấy ta, lông tóc như muốn dựng đứng lên. "Lần này muội phải theo ta về, khi nào lấy chồng xong thì hãy ra ngoài chơi!"
"Ta không." Ta khoanh tay đáp, "Hậu cung của huynh toàn phi tần, ta chẳng muốn về để nghe họ khóc lóc than thở đâu."
"Muội muội!" Cửu ca giận đến mức muốn đánh ta.
Đại cữu hoảng hốt đứng chắn giữa ta và huynh ấy, vội vàng hòa giải: "Bệ hạ, nguôi giận, nguôi giận. Sao ngài không thử nghe xem công chúa nghĩ gì?"
Cửu ca thở sâu, cố gắng kìm nén cơn giận, dịu giọng hỏi ta: "Vậy muội thích người như thế nào?"
Ta uể oải đáp: "Người phải đẹp, học giỏi, võ công cao cường, thông minh, đôi lúc chính trực, đôi lúc khôn khéo, và mãi mãi không rời xa ta."
Ta tưởng Cửu ca sẽ lại nổi giận, nhưng không ngờ huynh ấy chỉ nói: "A, ta nhớ ra một chuyện."
Huynh ngồi xuống bên cạnh ta: "Khi chúng ta tấn công Hứa Châu, đã bắt được một nhóm binh lính Ô Hoàn bị thương. Sau đó, nhóm này được đưa đến khu vực Bạch Thủy Hà để dưỡng thương, khi lành lặn rồi thì phân công cho họ đảm nhiệm việc xây dựng công trình phòng thủ.."
"Thời gian gần đây, quan hệ giữa chúng ta và Ô Hoàn khá tốt, hai bên đã trao đổi tù binh. Đáng ra những tù binh này phải rất háo hức trở về, nhưng các quan trấn thủ lại phát hiện ra một kẻ lạ."
"Người này lúc trước bị thương rất nặng, phải mất hơn nửa năm mới hồi phục. Sau khi khỏe lại, hắn không nói chuyện với ai, mọi người đều nghĩ hắn là kẻ câm. Đến khi trao đổi tù binh, người ta dự định đưa hắn về, nhưng hắn nhất quyết không chịu đi."
"Lúc đầu, các quan nghĩ rằng hắn không còn thân nhân ở Ô Hoàn nữa, nên cũng không để tâm lắm, chỉ gạch tên hắn khỏi danh sách. Nhưng gần đây, vì một chuyện gì đó, hình như ai đó đã cướp mất chiếc khăn tay của hắn, hắn liền lao vào đánh đối phương một trận, thậm chí còn chửi mắng ầm ĩ. Lúc đó mọi người mới biết hắn không phải là kẻ câm. Sau khi tra hỏi, mới phát hiện ra chuyện này lớn rồi.
Ngươi đoán xem, hắn là ai?"
Ta hờ hững đáp: "Ai vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!