Chương 22: (Vô Đề)

Bên ngoài thành, quân binh Đại Chu đang chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Trước khi trời sáng, họ sẽ bắt đầu một cuộc tấn công mới.

Khi tiếng kèn xung trận vang lên, Hách Lan Uyên đẩy mạnh ta ra, bảo thuộc hạ đưa ta trở lại căn gác bên sông.

"Hách Lan Uyên, ta tự về được." Ta lặng lẽ nhìn hắn, khẽ mỉm cười, "Ngươi còn rượu không?"

Hắn ngẩn người, rồi tháo bầu rượu bên hông, đưa cho ta.

Ta không nhận, mà chỉ nhìn vào bầu rượu trên người phó tướng của hắn, hỏi: "Có thể cho ta mượn một cái không?"

Ta mở nắp bầu rượu, giơ lên trước mặt Hách Lan Uyên: "Hách Lan Uyên, hãy cùng ta uống thêm một chén cuối."

Hắn im lặng đồng ý, chuẩn bị uống cạn.

Ta gọi hắn lại: "Này, lần này không uống như thế."

Ta kéo tay hắn, quấn lấy cổ tay mình với tay hắn, rồi mới đưa bầu rượu lên môi.

"Tiểu Ngư Nhi, nàng đang..."

Ta nhìn hắn, cười rạng rỡ: "Hách Lan Uyên, đây gọi là uống rượu giao bôi. Uống rượu thế này, chúng ta sẽ... sẽ trở thành huynh đệ kết nghĩa. Sau này, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không quên ngươi."

Hắn gật đầu đáp: "Được."

41

Gác nhỏ bên bờ sông, vẫn lặng yên như cũ.

Dù bên ngoài cuộc chiến đang diễn ra ác liệt, nhưng dân chúng trong thành Dụ Châu dường như không chịu ảnh hưởng quá nhiều từ chiến tranh.

Ta chưa bao giờ biết rằng thời gian chờ đợi có thể dài đằng đẵng đến như vậy.

Qua rất lâu, rất lâu, cuối cùng cánh cửa phòng tĩnh mịch ấy phát ra một tiếng kêu "kẽo kẹt."

Ta ngẩng đầu lên, và nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

"Bùi Tuyên?"

"Điện hạ!" Bùi Tuyên trông như vừa thoát khỏi lửa đạn, trên người đầy mùi khét.

Khi nhìn thấy ta, trong ánh mắt hắn lóe lên quá nhiều cảm xúc, như thể hắn sắp bật khóc vì vui mừng.

Hắn lao đến trước mặt ta, quỳ xuống: "Điện hạ, ngài còn sống! Thần đã biết chắc chắn ngài vẫn còn sống mà!"

Ta ôm lấy mình, khẽ rùng mình khi cảm nhận cái lạnh thấm vào tận xương tủy.

"Bùi Tuyên, ngươi vào đây bằng cách nào?"

Hắn gần như phấn khích đáp: "Quân ta đã phá được một lỗ ở phía bắc thành, thần vào trước để dò xét tình hình của ngài. Quân Ô Hoàn bên ngoài không cầm cự được lâu nữa đâu, thưa điện hạ, ngày chúng ta thu phục lại lãnh thổ đã gần kề rồi!"

Ta thờ ơ đáp: "Ừ, tốt rồi."

Cuộc chiến này, chúng ta sắp thắng rồi. Nhưng trong những người phải rời bỏ quê hương, tan vỡ xác thân vì chiến tranh, có ai thực sự là kẻ chiến thắng không?

Bùi Tuyên đỡ ta đứng dậy: "Điện hạ, nhân lúc bên ngoài hỗn loạn, chúng ta mau rời đi thôi. Cửu điện hạ mà biết ngài vẫn an toàn, chắc chắn sẽ mừng rỡ vô cùng!"

"Ừ, được."

Ta nên trở về thôi, vì dù sao đó mới là nơi ta thuộc về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!