Chương 21: (Vô Đề)

39

Hách Lan Uyên đã giam lỏng ta.

Để ngăn ta trốn thoát, hắn khóa chặt cả cửa lẫn cửa sổ, khiến căn phòng tối tăm không chút ánh sáng. Mỗi ngày Hách Lan Uyên đều đến gặp ta, nhưng ta chỉ ngồi ôm gối trên giường, không muốn ăn uống, cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn.

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày...

Vết thương trên vai chưa lành vẫn âm ỉ đau nhức, ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.

Khi Hách Lan Uyên bước vào, tay ta vẫn đang đặt trên vết thương, nhẹ nhàng xoa bóp. Dù hắn đã đến sát bên cạnh, ta vẫn không đoái hoài đến hắn.

"Đau lại rồi à?" hắn hỏi.

Ta quay đầu đi, không muốn nhận sự quan tâm giả tạo của hắn.

Nhưng Hách Lan Uyên không để ý, ngồi xuống bên cạnh ta, đưa một bát cháo tới trước mặt: "Ăn đi."

Ta cứng đầu quay mặt đi, dù có c.h.ế. t đói ở đây ta cũng không muốn để hắn kiểm soát.

Hách Lan Uyên sắc mặt sa sầm, ném mạnh bát cháo xuống trước mặt ta: "Nếu nàng muốn sống đến khi quân binh của nàng tấn công vào đây, thì hãy ăn đi."

Ta cau mày. Hắn đang nói gì? Quân binh của chúng ta tấn công thành?

Đây là lần đầu tiên từ khi bị giam, ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Hách Lan Uyên rót cho ta một chén nước, đưa tới: "Ăn đi, ta sẽ kể hết cho nàng nghe."

Ta vội vàng ăn hết bát cháo, chẳng kịp lau sạch hạt cơm dính bên miệng, mắt nhìn hắn chờ đợi hắn thực hiện lời hứa.

Hách Lan Uyên thở dài, chậm rãi nói: "Quân binh Đại Chu đã bao vây thành, trong vòng ba ngày nữa sẽ tấn công."

Hóa ra, ngay sau khi Hạ Đồ bị ám sát, Mộc Lăng đã phái mật thám vào thành để lấy thông tin, rồi lập tức ra lệnh vây thành. quân binh tiến nhanh như vũ bão, đại cữu của ta quyết tâm chiếm được thành trước khi viện quân của Ô Hoàn đến.

Ta lạnh lùng hỏi: "Viện quân của các ngươi đâu? Khi nào mới tới?"

Hách Lan Uyên lắc đầu, thản nhiên đáp: "Ta sẽ không có viện quân nữa."

Ta nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi có ý gì?"

Hách Lan Uyên tự cười, trong mắt hiện lên một tia chế giễu.

"Tuyến Tây đã thất bại thảm hại, Hạ lan chu sớm đã có ý định rút quân về vương đình. Nhưng hắn sợ nếu rút quân quá vội vàng sẽ không cản nổi cuộc tấn công của Đại Chu, nên hắn đã lừa Hạ Đồ rằng sẽ có viện quân, đồng thời ra lệnh đồ sát thành Dụ Châu để câu giờ. Nhưng Tiểu Ngư Nhi, ta đã chán ngấy cuộc chiến này từ lâu, ta không muốn tiếp tục lấy thêm sinh mạng để lấp vào."

Ta không ngờ, cục diện lại thành ra như vậy. Hắn muốn dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự sống cho thành Dụ Châu, để bảo toàn tính mạng cho binh sĩ Ô Hoàn.

Dụ Châu đối với Hách Lan Uyên, giờ chỉ còn là một tòa thành cô độc.

Ta hỏi: "Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để c.h.ế. t rồi, đúng không?"

Hắn không phủ nhận.

Ta nói: "Hách Lan Uyên, ngươi hãy đầu hàng đi, ta có thể bảo đảm ngươi không chết."

Hắn lại đáp: "Ta đã tung tin rằng ta bắt được nàng làm con tin. Chỉ cần bên ngoài tấn công, ta sẽ lập tức g.i.ế. c c.h.ế. t nàng, Thanh Ninh Công chúa."

Ta hơi mở to mắt. Đúng rồi, ta đáng lẽ phải nghĩ ra điều này sớm hơn, với sự thông minh của hắn, hẳn hắn đã đoán ra ta thực sự là ai từ lâu rồi.

Ta nhìn hắn: "Ngươi sẽ làm vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!