Chương 20: (Vô Đề)

37

Hách Lan Uyên không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi. Ta vội vàng, chân không kịp mang giày, chạy theo hắn: "Hách Lan Uyên, ngươi giận rồi sao?"

Hắn không trả lời, vẫn cứ thế quay lưng bỏ đi.

Hắn bước một bước, ta cũng theo một bước: "Hách Lan Uyên, ta không cố ý lừa ngươi, ta chỉ là..."

Ta chỉ là gì đây? Chỉ là muốn trêu chọc hắn thôi sao? Ta lo lắng đến mức giậm chân, lớn tiếng gọi tên hắn: "Hách Lan Uyên!"

Thế nhưng hắn vẫn không dừng lại. Một cơn nóng bừng dâng lên đầu ta như thể vừa uống một bình rượu mạnh, ta liều mình với cơn men này, mở rộng hai tay, vòng qua eo hắn từ phía sau, ôm chặt lấy hắn.

Cuối cùng, hắn cũng dừng lại. Đứng thẳng đơ, toàn thân cứng đờ.

Ta cứ thế ôm lấy hắn từ phía sau, áp mặt vào lưng hắn, lắng nghe tiếng tim đập. Vòng eo của hắn thon gọn, nhưng nhịp tim lại vô cùng mạnh mẽ. "Thình... thịch... thình..." như một bản nhạc mãnh liệt trào dâng.

"Hách Lan Uyên, sao tim của ngươi đập nhanh thế này..."

Hách Lan Uyên vẫn đứng yên, ta cảm nhận được hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Đột nhiên, hắn xoay người lại, tay hắn ôm lấy eo ta, đẩy ta dựa vào tường. Bóng dáng của hắn phủ lên ta, mang theo khát khao và tiếng nói khàn đặc.

Hồng Trần Vô Định

Hắn nghiến răng, từng chữ, từng chữ thốt ra: "Tiểu Ngư Nhi, nàng đừng quyến rũ ta."

Ta cuộn mình trong cái bóng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn. Khi lần đầu gặp hắn, chúng ta cũng ở khoảng cách gần như vậy. Khi đó, qua lưỡi d.a. o sắc bén, ta nhìn thấy đôi mắt trong veo như biển cả của hắn.

Ta nhìn hắn, khẽ nói: "Hách Lan Uyên, ta tặng ngươi một món quà, có được không?"

Không đợi hắn đáp lại, ta nhẹ nhàng kiễng chân, đặt môi mình lên môi hắn.

Khoảnh khắc đó tựa như tia chớp xé toạc màn đêm, trong bóng tối bỗng lóe lên ánh sáng rực rỡ. Tiếng sấm vang lên theo sau, mưa lớn như đã được hẹn trước, lúc đầu chỉ là những giọt lăn tăn, rồi càng lúc càng nặng hạt.

Hách Lan Uyên bế thốc ta lên, chúng ta quấn chặt lấy nhau, hắn ôm ta tiến về phía giường.

Chiến tranh, quốc gia, công chúa, tướng quân, tất cả đều trở nên không quan trọng. Trong khoảnh khắc này, dường như chỉ còn lại ta và hắn, chúng ta ôm nhau, yêu nhau, khao khát hoà làm một.

Một nam nhân và một nữ nhân, chỉ đơn thuần là ta yêu hắn và hắn cũng yêu ta mà thôi.

38

Mây tan mưa tạnh, vạn vật chìm trong yên lặng.

Ta mệt mỏi nằm cạnh Hách Lan Uyên, lắng nghe tiếng thở của hắn dần trở nên đều đặn. Hách Lan Uyên đã ngủ, nhưng ta lại không hề buồn ngủ.

Ta chống tay lên, nửa ngồi dậy, lặng lẽ và chăm chú ngắm nhìn dung nhan của hắn. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu qua khung cửa sổ, rơi lên khuôn mặt của hắn, như phủ lên một tầng ánh bạc. Ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của hắn. Mày như kiếm, mắt tựa sao, quả thật là một vẻ ngoài tuấn tú.

Ta khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng xuống giường, tự mình mặc lại y phục. Sau những cơn điên cuồng là sự tĩnh lặng sâu sắc, sau niềm vui tột cùng là cảm giác nuối tiếc vô tận.

Ta đã tặng bản thân mình như một món quà cho hắn, và hắn cũng vậy. Nhưng khi người ta trao nhau những món quà, đôi khi là để hoan hỉ, nhưng cũng có khi là để chia ly.

Ta búi lại tóc, trở về hình dáng nam trang như lúc trước, rồi nhân lúc màn đêm đang dày đặc, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Gian nhà của Hách Lan Uyên ta đã sớm thuộc làu làu từng ngóc ngách. Ta nhanh chóng tiến tới bức tường vây, chuẩn bị như lúc đến, lại trèo qua tường mà rời đi.

Nhưng ngay khi móc sắt vừa cắn vào đỉnh tường, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng ta: "Định đi rồi sao?"

Quay đầu lại, ta thấy Hách Lan Uyên đứng phía sau, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh như mặt nước sâu không đáy.

Hóa ra, hắn sớm đã biết ta định rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!