Máu từ vết thương đã ngả màu đen, càng gần lưỡi dao, màu sắc càng đậm.
Con d.a. o của Hạ Đồ... cũng đã được tẩm độc.
Hách Lan Uyên nhẹ nhàng đỡ ta ngồi dậy, kề sát bên tai ta thì thầm:
"Tiểu Ngư Nhi, nàng bị trúng độc rồi. Ta sẽ phải rút d.a. o ra ngay và hút hết m.á. u độc ra..."
Nhưng ta đã không còn nghe rõ hắn nói gì. Giọng nói của Hách Lan Uyên lúc gần lúc xa, đứt quãng.
Ta muốn nói chuyện với hắn, nhưng giọng ta yếu ớt như gió thoảng:
"Hách Lan Uyên... ta... ta giao mạng sống của ta cho ngươi..."
Khung cảnh trước mắt ta nhòe đi, như nước thấm vào vết mực mà loang ra từ từ. Thì ra, khi người ta cận kề cái chết, điều duy nhất họ nghĩ đến chính là nắm lấy tia sáng cuối cùng của nhân gian.
Ta thầm cầu nguyện trong lòng:
Hách Lan Uyên, đừng từ bỏ ta, xin đừng từ bỏ...
35
Khi ta tỉnh dậy, cảm giác toàn thân thật kỳ lạ. Ngoại trừ đôi mắt có thể chuyển động, còn lại dường như đều không thuộc về ta nữa. Ta hé môi, thử phát ra âm thanh. May thay, ta không phải kẻ câm, nhưng chỉ một câu nói đơn giản thôi cũng đủ khiến ta thở dốc, mệt nhọc.
Rồi cánh cửa khẽ mở, có người bước vào. Ánh mắt dịu dàng của Hách Lan Uyên chạm vào tầm nhìn của ta, trong tay hắn là một khay thức ăn, mùi thơm phảng phất. Hách Lan Uyên đỡ lấy vai ta, nhẹ nhàng để ta tựa vào thành giường. Nhìn đôi tay yếu ớt của mình, ta ngẩng đầu hỏi hắn:
"Chuyện gì đã xảy ra với ta?"
Hắn trả lời:
"Nàng bị trúng độc. Dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tay chân hiện giờ không còn sức, độc tố trong người vẫn chưa được giải hết."
Nghe vậy, ta gật đầu, lòng đầy lo lắng, bèn hỏi:
Hồng Trần Vô Định
"Vậy bao lâu ta mới hồi phục như bình thường?"
Hách Lan Uyên suy nghĩ một lát, rồi nhướng mày đáp:
"Hmm... ngắn thì ba đến năm tháng, dài thì... mười năm tám năm cũng có thể."
"Thật sao?" Ta kinh ngạc trợn tròn mắt, trong lòng bức bối. Ta không thể tin rằng mình sẽ trở thành phế nhân như vậy!
Nhưng Hách Lan Uyên lại cười, như không mảy may lo lắng. Hắn đưa bát cháo đến trước mặt, nhẹ nhàng thổi rồi nói:
"Giờ nàng không thể tự ăn được, đành để ta đút cho."
Ta bĩu môi, dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì khác, đành để hắn giúp. Bát cháo có thêm chút thịt băm, vừa thơm vừa mặn. Cũng may ta đói rồi, nên không lâu sau bát cháo đã trống không.
Sau khi đút cháo xong, Hách Lan Uyên nhẹ nhàng lau vết cháo dính trên môi ta. Ta ngước nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp, yếu ớt hỏi:
"Giờ Hạ Đồ đã chết, chúng ta có phải lại trở thành kẻ thù rồi không?"
Hách Lan Uyên không phủ nhận, chỉ mỉm cười và gật đầu:
"Ta không có ý định g.i.ế. c nàng, còn nàng, bây giờ chỉ như một chú gà yếu ớt, làm sao làm gì được ta. Vậy nên..."
Hắn khẽ đặt tay lên đầu gối, ghé sát vào ta, giọng nói vừa thản nhiên vừa trêu chọc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!