Chương 14: (Vô Đề)

25

Khi ta đang nhanh chóng tính toán xem nên chạy lên hay xuống thì đột nhiên phát hiện ra rằng những vệ binh xông vào hậu viện không hề tiến về phía ta. Một toán lính chạy ngang qua ngay bên cạnh mà chẳng thèm liếc mắt nhìn ta lấy một lần.

Ta lơ lửng trên xà nhà, đầu óc quay cuồng. Có khi nào đêm nay ngoài ta, còn có một phe khác cũng đang đột nhập phủ đệ của Hạ Đồ?

Một tia hy vọng bừng lên trong lòng. Liệu có thể, những người mà chúng ta từng phái đi ám sát Hạ Đồ vẫn còn sống?

Mặc dù danh tính của đối phương vẫn chưa rõ, nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn. Ta quyết định mò tới để điều tra xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi gần tới hoa viên, ta nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi mái nhà, cách đó không xa là một ngọn giả sơn, với đường nhỏ đan xen và cây cối um tùm làm chỗ ẩn náu. Ta nhanh chóng ẩn mình trong những tảng đá, rồi tiến lên phía trước vài bước và phát hiện ra một chỗ hõm trên núi đá, rất thích hợp để trốn.

Nhưng vừa bước vào chỗ đó, ta lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ngoài mùi ẩm mốc của cây cỏ, còn có mùi tanh của máu.

Bất ngờ, một bàn tay thô ráp bịt chặt miệng ta từ phía sau, kéo ta vào bóng tối.

Ta không thể kêu lên, nhưng trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự. c vì biến cố bất ngờ này.

"Đừng lên tiếng, nếu không cả hai chúng ta đều chết." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai ta.

Hơi thở của người đó phả lên gáy ta, nóng rực, khiến ta run rẩy từng cơn.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ta sững sờ, toàn thân cứng đờ, không thể phản kháng.

Người phía sau dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn chọc mạnh vào eo ta khiến cơn đau nhói khiến ta giật mình tỉnh táo lại.

Hít một hơi sâu, ta gật đầu nhẹ, ra hiệu rằng mình đã bình tĩnh hơn.

Bàn tay che miệng ta từ từ buông ra. Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi thấp giọng nói: "Hiểu nhầm rồi, là người mình sao?"

Người đó im lặng một lúc, rồi hỏi: "Ngươi đến để g.i.ế. c Hạ Đồ?"

Nghe vậy, ta đã giảm bớt cảnh giác một nửa, khẽ đáp: "Ừ."

Người đó không nói gì thêm, nhưng lập tức trói c.h.ặ. t t.a. y ta bằng một sợi dây thừng, đầu dây còn lại được hắn nắm giữ.

Ta thắc mắc: "Ngươi làm gì vậy?"

"Đừng cử động," hắn đáp ngắn gọn, "để đảm bảo chúng ta không lạc nhau."

Lưng ta dựa sát vào người hắn, trong không gian chật hẹp này, nhiệt độ cơ thể ta không ngừng tăng lên, cổ họng thắt lại. Chắc chắn hắn đã nhận ra ta là một nữ nhi. Hắn từng đặt tay lên eo ta, nhưng rất nhanh đã rụt lại.

Hắn có vẻ cũng bị thương, và hắn chắc hẳn còn khổ sở hơn ta nhiều.

Tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài vang lên một lúc lâu, đám lính tuần tra không tìm thấy gì, rồi chuyển hướng tìm kiếm ở chỗ khác.

Khi ta định ra ngoài xem xét tình hình, người kia kéo ta lại và nói: "Đi lên."

Ngẩng đầu nhìn, ta thấy những tảng đá nhô ra hai bên có thể dùng làm điểm tựa. Chỉ cần chống tay là có thể leo lên cao và trèo qua phía sau giả sơn.

Ta nhảy lên trước, người kia theo sau. Dường như hắn bị thương ở tay, khi dùng sức để leo lên, ta nghe thấy tiếng hắn khẽ rên vì đau.

Suốt đoạn đường tiếp theo, người đó dẫn đường cho ta. Hắn tỏ ra rất thông thuộc phủ đệ của Hạ Đồ, chỉ ba bốn lần rẽ đã đưa ta tới gần bức tường viện.

Khi cả hai cùng trèo qua tường và ra khỏi phủ đệ, chúng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Trần Vô Định

Nhưng không dừng lại lâu, hắn kéo ta chạy thục mạng qua những con phố. Ta không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết chạy theo hắn như một người đồng đội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!