17
Càng đến gần doanh trại trung quân, lòng ta càng thêm lo lắng.
Dù nhiệm vụ lần này không bị coi là thất bại, nhưng ta lại là kẻ trốn đi, vi phạm quân lệnh của Mục Lãng. Bây giờ quay về, ta thực sự không biết phải đối mặt với ông ấy thế nào.
Khi còn cách doanh trại một đoạn, ta cố gắng tự trấn tĩnh, nghĩ xem nên nói gì để giải thích, chỉ mong mọi chuyện đừng quá khó xử.
Nhưng điều sợ nhất lại đến.
Từ xa, ta thấy một đội kỵ binh đang phóng nhanh về phía chúng ta, bụi đất tung bay dưới những vó ngựa. Khi họ đến gần, ta nhận ra người dẫn đầu chính là Mục Lãng.
Chủ tướng đến nghênh đón, binh sĩ xung quanh reo hò phấn khởi. Ta cũng đứng lẫn trong đám đông hô hào, nhưng nụ cười trên môi lại có chút đắng chát. Vẻ mặt của đại cữu ta, cái nửa cười nửa không kia, chắc chắn không phải vì ông ấy vui mừng.
Sau khi trò chuyện đôi câu với các binh sĩ, cuối cùng ánh mắt Mục Lãng cũng chuyển sang phía ta, Mục Tử Nhung và Bùi Tuyên. Ông ấy lạnh lùng liếc qua chúng ta, rồi thản nhiên nói: "Ba người các ngươi, theo ta về."
Cả ba chúng ta ngoan ngoãn theo Mục Lãng trở về trung quân doanh trướng. Khi tấm rèm vừa khép lại, Mục Lãng lập tức quăng thanh kiếm xuống, kéo mạnh ta đến gần: "Ngươi có bị thương không? Có ốm không?"
Ta kinh ngạc, vừa cảm động vừa hoang mang, vội trả lời: "Đại cữu, ta không sao, ta rất ổn!"
Ta rõ ràng cảm nhận được Mục Lãng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Ta cười gượng gạo, còn chưa kịp thả lỏng thì đã nghe thấy ông ấy hét lớn ra ngoài: "Người đâu! Kéo ra ngoài đánh hai mươi quân côn!"
18
"Mục tướng quân!"
"Ngài làm gì vậy?"
Bùi Tuyên và Mục Tử Nhung đồng loạt lên tiếng. Mục Tử Nhung lao một bước chắn trước mặt ta, đối diện với Mục Lãng và hét lớn: "Ngài có biết chúng ta đã khổ cực thế nào trên núi tuyết không? Dù không có công, nhưng ít ra cũng có khổ lao chứ? Người vừa về chưa nói được câu an ủi nào, ngài đã muốn đánh phạt, ngài bị lẫn rồi sao?"
Mục Lãng cười lạnh, nhìn thẳng qua Mục Tử Nhung, ánh mắt dừng lại trên ta: "Vi phạm quân lệnh, hành động tự ý. Ngươi tự nói xem, có đáng phạt không?"
Biết mình sai, ta kéo nhẹ tay áo của Mục Tử Nhung từ phía sau, rồi hướng về phía Mục Lãng nói: "Thuộc hạ nhận tội, sẽ đi nhận phạt ngay."
"Tướng quân!" Bùi Tuyên chống gậy, cũng đứng chắn trước ta, nhìn thẳng vào Mục Lãng nói: "Điện hạ quý giá, tướng quân nếu nhất quyết phải đánh, thuộc hạ nguyện nhận hình phạt thay."
Hồng Trần Vô Định
"Trên chiến trường, ngươi có thể c.h.ế. t thay hắn sao?" Mục Lãng lạnh giọng nói: "Trong doanh trướng của ta, dù là điện hạ, hay ngay cả hoàng thượng, ta cũng xử theo công lý. Nếu hắn không chịu tuân theo quân pháp, vậy thì về kinh thành mà hưởng phúc đi, ta không chứa nổi phật sống lớn như thế."
Bùi Tuyên còn định nói thêm gì đó, nhưng ta vội kéo hắn lại: "Bùi Tuyên, đừng nói nữa!"
Ta thực sự đã cảm thấy gấp gáp. Ta thà chiến đấu trên chiến trường bằng sức mình, còn hơn trở về hoàng cung mà phải chịu sự đày đọa của kẻ khác.
Ta cúi người thi lễ trước Mục Lãng: "Tướng quân, ngài đừng giận, ta sẽ đi ngay."
"Không được đi!" Mục Tử Nhung nắm chặt lấy ta, khiến ta không thể nhúc nhích.
Từng đường gân trên cổ hắn căng lên, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng giọng nói lại run rẩy. Khi hắn nhìn cha mình, ánh mắt chứa đầy căm hận.
"Mục Lãng, ngài đúng là một kẻ sắt đá. Quân pháp trong lòng ngài còn quan trọng hơn bất cứ điều gì, chúng ta chẳng là gì đối với ngài. Nếu không phải tại ngài, ca ca ta đã không phải chết. Cả đời này, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài."
19
Một tiếng "chát" vang lên, Mục Lãng tát thẳng vào mặt Mục Tử Nhung.
Ta hoảng hốt, vội đỡ Mục Tử Nhung từ dưới đất dậy: "Tử Nhung, ngươi điên rồi à? Sao lại nói chuyện với cha ngươi như vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!