Khởi La chỉ cảm thấy bị người ta ôm vào trong nguc rồi chạy đi, miệng bị bịt chặt, ngẩng đầu nhìn thấy một nam nhân râu ria xa lạ.
Ánh mắt của gã rất đục giống như sâu rượu hoặc dân cờ bạc.
Gã chuyên rẽ vào đường nhỏ ngõ hẻm như rất quen thuộc với cảnh vật xung quanh, tiếng ồn của dòng người chẳng mấy chốc nhỏ đi.
Rất nhanh Khởi La nhận ra mình bị người ta bắt cóc.
Từ trước giờ trị an phủ Ứng Thiên rất tốt, hôm nay còn là ngày lễ, có quan binh tuần tra, sao người này to gan như vậy? Trẻ con tầm choai choai như nàng, bắt đi cũng chẳng bán được mấy đồng.
Quả nhiên, lúc sắp đến cổng thành, một đội quan binh gọi bọn họ lại.
Khởi La bị nam nhân giam trong áo choàng màu đen rách rưới của gã, không thể động đậy, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra.
Nam nhân nói: "Tiểu nữ bị bệnh, vào thành nhờ đại phu chữa.
Ta sốt ruột về nhà sắc thuốc cho nàng, xin quan gia tạo điều kiện cho."
Quan binh nhìn bọn họ một lượt rồi phất tay áo cho nam nhân đi.
Nam nhân thở phào, nâng một cánh tay lên lau mồ hôi trán.
Tuy Khởi La còn bị bịt miệng nhưng đã có thể cử động, nàng ném mũ nhung gắn trân châu xuống đất, hy vọng có người có thể nhìn thấy tới hỏi một tiếng.
Nhưng mũ vừa rơi xuống đất đã bị nam nhân phát hiện ra.
Gã nhìn xung quanh, vội nhặt mũ lên rồi hung dữ nói với người trong nguc: "Tiểu nha đầu thông minh! Nhưng mà ngươi ngoan ngoãn cho ta, sau này có thể chịu ít khổ hơn đấy!"
Khởi La nghĩ thầm tiêu rồi, ra khỏi cổng thành xem như tương lai khó đoán.
Đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên một giọng nói quen thuộc: "Người phía trước, chờ một chút!"
Nam nhân giật mình, bất giác nhanh chân bỏ chạy nhưng bị người kia đuổi theo rất nhanh.
Tháng chạp trời rét, trong lúc nhà nhà đốt đèn, Lục Vân Chiêu mặc áo choàng màu đậm làm bằng vải thô, để lộ gương mặt trẻ tuổi tuấn tú, nghi hoặc dừng lại trước mặt hai người.
Khởi La không khỏi yên tâm hơn, có hắn ở đây là may rồi.
Lục Vân Chiêu nói: "Vừa rồi hình như ta thấy mũ nhung gắn trân châu rơi từ trong nguc ngươi xuống không giống đồ của ngươi."
Nam nhân ngụy biện: "Đó là ngươi bị hoa mắt! Thức thời mau tránh ra!"
Lục Vân Chiêu lại bất động: "Ngươi che đứa bé như thế, không sợ làm nó ngạt ch3t à? Nếu là con của ngươi, bảo nó nói mấy câu được không?"
"Ngươi nhiều chuyện thế!" Một tay nam nhân bỗng rút ra con dao từ bên hông.
Rốt cuộc Khởi La có thể nói chuyện, vội vàng hô: "Biểu ca cẩn thận!"
Lục Vân Chiêu nghe thấy tiếng Khởi La, rõ ràng sửng sốt, nam nhân đã cầm dao xông tới.
Lục Vân Chiêu chỉ là một thiếu niên, nam nhân lại rất cường tráng.
Một tay gã ôm Khởi La, một tay còn có thể đâm mạnh về phía Lục Vân Chiêu.
Lục Vân Chiêu chỉ có thể lăn lộn tránh né chật vật ở trên mặt đất.
Khởi La sốt ruột trong lòng, cắn mạnh vào cánh tay nam nhân.
Nam nhân bị đau bèn thả lỏng tay ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!