Chương 50: Vị Hôn Thê

Khởi La sửng sốt một chút: "Ngài là?"

Tiên nhân còn chưa mở miệng, Lâm Huân đã đi tới nói: "Cữu phụ, nàng không biết gì cả."

Khởi La thầm nghĩ: Cữu phụ của Lâm Huân...! Chẳng phải là Lăng Vương sao? Lăng Vương là Hoài Nam Nhị Lộ Chuyển Vận sứ trên danh nghĩa, phú khả địch quốc, lại gần như không tham dự triều chính, Vương gia nhàn hạ chân chính.

Tuổi Lăng Vương hẳn là xấp xỉ đương kim Hoàng thượng, nhưng sao giống như người trẻ tuổi nhỉ? Ông ta tìm mình làm gì?

Triệu Sâm cười cười: "Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn trò chuyện với nàng thôi.

Nơi này không phải nơi trò chuyện, chúng ta ra ngoài trước đi." Ông vừa tao nhã ra ngoài, bước đi như mây, vừa nói với chỗ tối: "Huyền Ẩn, lát nữa ngươi mang Lục Tiêu ra."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Một tiếng nói u ám không biết truyền tới từ chỗ nào.

Khởi La không nhìn thấy trong góc tối có người, cảm thấy dựng tóc gáy.

Lâm Huân nắm tay Khởi La đi ra ngoài.

Bàn tay của hắn rất to, bao trùm lấy nàng khiến cho nàng có cảm giác an toàn như núp trong vỏ sò.

Lòng bàn tay của hắn nóng hổi, ở trong buổi tối lạnh lẽo, nhiệt độ này thật sự khiến thể xác tinh thần người ta thoải mái.

Khởi La nhìn bóng lưng Lâm Huân, lại nhìn hắn cầm tay mình, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ.

Chẳng lẽ bởi vì kiếp này có ngoại hình khác, kéo gần tuổi tác nên người này thích mình sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị nàng vô thức phủ nhận.

Sao có thể! Lần đầu hôn nàng ở hành cung có thể giải thích để thăm dò, lần hai ở Vũ Nhạc Phường và lần ba ở Trúc Lý Quán là vì cái gì? Còn có như bây giờ...! tay nàng vô thức rụt về, Lâm Huân quay đầu nhìn nàng, không nói gì, tay lại cầm thật chặt.

Ra đến bên ngoài, Triệu Sâm bảo Khởi La lên xe ngựa của mình.

Lâm Huân không yên lòng, muốn theo cùng, lại bị Triệu Sâm giơ tay ngăn lại: "Ta đưa nàng về Tào phủ, con về trước đi."

Nhìn Lâm Huân đứng bất động, dáng vẻ bảo vệ người ta.

Triệu Sâm bất đắc dĩ sờ trán: "Huân Nhi, con không tin cữu phụ à?"

Lâm Huân biết Triệu Sâm lòng dạ thâm sâu, khó mà biết ông suy nghĩ cái gì, nhưng dù sao ông và Triệu Triết không giống nhau.

Bao nhiêu năm qua, chưa từng nghe nói bên cạnh ông có oanh yến gì, ngược lại giữ mình rất trong sạch, hẳn là không gần nữ sắc.

Nhưng dù sao thì Triệu Sâm cũng là cha ruột của Lục Vân Chiêu, Lục Vân Chiêu có thể bái Thanh Liên cư sĩ làm sư phụ, bao gồm về sau có thể vang danh thiên hạ, nói cho cùng có liên quan rất lớn tới sự thúc đẩy của Triệu Sâm ở phía sau.

Hơn nữa tối nay có thể thuận lợi như vậy, cũng nhờ Triệu Sâm ra tay giúp đỡ.

Lâm Huân biết Triệu Sâm sẽ không đồng ý Lục Vân Chiêu ở cùng với Khởi La, hắn sợ Triệu Sâm bởi vậy mà tổn thương Khởi La, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dĩ nhiên không phải.

Con nghĩ cữu phụ là Vương gia cao quý, cũng không làm khó một tiểu cô nương đâu."

"Tên tiểu tử này không cần khích tướng ta, ta chắc chắn đưa người trở về nguyên vẹn." Triệu Sâm nói xong thì phất tay áo lên xe ngựa.

Lâm Huân đỡ Khởi La lên rồi đứng tại chỗ, mắt nhìn xe ngựa đi xa, lại vẫy thân vệ tín nhiệm nhất Thấu Mặc: "Đi theo xe ngựa kia, nhìn tiểu thư Chu gia vào nhà an toàn thì người trở về."

Thật ra Thấu Mặc cũng là người xuất sắc trước kia Huyền Ẩn huấn luyện ra, Lăng Vương xem như chủ tử ban đầu của hắn.

Nhưng sau tuổi niên thiếu theo Lâm Huân, trải qua sinh tử chốn sa trường, hắn đã hoàn toàn coi Lâm Huân là chủ tử của mình, nghe lời răm rắp.

Xe ngựa của Triệu Sâm lớn hơn xe ngựa của Lâm Huân rất nhiều, Khởi La vừa lên xe là thấy một bàn gỗ lim nhỏ hình tròn sơn vàng hoa văn củ ấu, còn có gối lụa màu tím vô cùng đắt đỏ, bị Triệu Sâm kê sau lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!