Thi Phẩm Như hết sức tức giận, Triệu Nguyễn cũng tự biết gặp rắc rối rồi nên ỉu xìu rời đi.
Khởi La bị bốn năm tỳ nữ vây quanh đưa ra ngoài Trúc Lý Quán, cười xấu hổ: "Sư phụ, không cần huy động nhiều người như vậy.
Con không sao, có thể tự mình đi."
"Cẩn thận chút không thừa.
Lúc đầu không ngăn Triệu Nguyễn lại, là ta sơ xuất, lại khiến con chịu tội." Thi Phẩm Như nghiêng đầu gọi tỳ nữ đưa cái bọc cho Ninh Khê: "Nơi này để những tác phẩm thời kỳ đầu của Thanh Liên cư sĩ, sư huynh của con sắp xếp lại cho con rồi.
Trong lúc con dưỡng thương, lúc rảnh chép vài tấm đi, vết thương lành rồi thì mang tranh vẽ xong rồi cho ta xem."
"Vâng, đồ nhi nhớ rồi." Khởi La nhìn góc khuất trên con đường một chút: "Sư phụ cảm tạ sư huynh thay đồ nhi."
Thi Phẩm Như gật đầu.
Thầm nghĩ, bây giờ mà nha đầu này còn nhớ tới Từ Tu.
Tô Từ Tu là chính nhân quân tử, trải qua chuyện Triệu Nguyễn gây náo loạn cũng không muốn lộ diện, tránh cho liên lụy thanh danh Khởi La.
Khởi La cảm kích hắn, trong lòng càng thấy tiếc cho hắn.
Người như vậy nên có giai nhân dịu dàng ở bên cạnh, tình người ấm lạnh, thưởng tuấn tài.
Chứ không phải như Chu Thành Bích được Triệu Nguyễn dạy dỗ, quả thật là trâu gặm mẫu đơn.
Thi Phẩm Như nhìn Khởi La ra ngoài rồi mới quay người nói: "Ra đi, tấm lòng của ngươi, nàng biết rồi."
"Sư muội huệ chất lan tâm [*], thẳng thắn vô tư, ngược lại là con quá lo lắng." Tô Từ Tu chậm rãi đi tới, cười nhẹ nhàng nói.
[*] Nhân cách và tấm lòng tốt.
"Chuyện Chu gia là Hoàng hậu nương nương ra mặt, ta không thể từ chối ở trước mặt, nhưng cũng không hề đồng ý, cũng không biết Triệu Nguyễn sẽ tìm tới cửa." Thi Phẩm Như xua xua tay: "Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa.
Nói đi nói lại, Nguyệt Đường à, Tư Nhân qua đời rồi, con cứ một mình như vậy nàng cũng sẽ không yên tâm.
Ngũ tiểu thư của Chu gia không phải mối lương duyên, nhưng khuê tú trong kinh cũng không ít."
Tô Từ Tu ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời: "Trong lòng ta chứa nàng, cưới người khác là bất công với người đó.
Ngày nào ta buông tay được, gặp được cô nương mình thích thì ta sẽ theo đuổi."
Thi Phẩm Như thở dài.
Nghe hắn nói như vậy, tuy có ý qua loa lấy lệ, nhưng không nói không lấy nữa, rốt cuộc cũng là chuyện tốt.
Bên kia, Khởi La ra khỏi Trúc Lý Quán, Mộ Vũ dựa vào xe đang nghĩ tâm sự, quay đầu nhìn thấy Khởi La quấn băng gạc trên trán, lập tức giật mình, chạy tới hỏi: "Tiểu thư sao vậy?" Nàng cho rằng trong quán này an toàn tuyệt đối, nàng không giỏi văn hoa, chỉ sợ sẽ ngủ gật nên mới không vào cùng.
Khởi La trấn an nàng: "Chỉ là bất cẩn bị va phải.
Đừng rêu rao."
Ninh Khê lấy áo choàng cho Khởi La khoác thêm, mũ trùm rất lớn, cũng che khuất cả mặt, người ngoài nhìn không thấy.
Khởi La đang muốn lên xe ngựa, bỗng có một người nhảy ra từ một góc, hộ viện vội vàng vây quanh ngăn cản: "Người nào!"
Khởi La liếc mắt, nhìn thấy là một công tử không quen biết, Mộ Vũ lại nhận ra, giơ kiếm lên: "Tại sao lại là ngươi?"
Vương Thiệu Thành xoa xoa tay cười cười, thò đầu muốn nhìn rõ thì bị Ninh Khê và Mộ Vũ chặn lại, vội vàng nói: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói hai câu với Chu tiểu thư."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!