Chương 46: Sóng Gió Nổi Lên

Thi Phẩm Như vẫy vẫy tay rồi tỳ nữ đưa Lâm Huân và Vu Khôn ra sau rèm.

Khởi La theo phía sau Nguyệt Tam Nương, sợ hãi thán phục cách bài bố của Trúc Lý Quán này, lấy trúc làm cốc, lấy trúc làm bình, lấy trúc dẫn đường.

Mỗi lần tưởng rằng con đường nhỏ vào rừng trúc sâu không thấy đáy thì ở chỗ rẽ lại có con đường sáng sủa rộng rãi.

Rõ ràng nhà trúc chắc là ở đình nhỏ gần trong gang tấc trên núi, lại đi hồi lâu không thể đến.

Trước khi các nàng theo tỳ nữ mặc váy xanh tiến vào minh đường thì nhìn thấy trên cột nhà có hai câu đối: Sự vật nhất gần nhất xa, nhất sâu nhất cạn ấy là suối trong [*].

Nét bút rất xinh đẹp, hẳn là từ tay nữ tử.

Hai câu này trích từ "Bát chí", hai câu trước là chí lý, hai câu sau là chí tình.

Có lẽ chủ nhân nơi này tuy là nữ tử, lại trọng lý trí, có vài phần thấy rõ hương vị hồng trần.

[*] Trích bài thơ Bát chí (Tám cái nhất)

- Lý Quý Lan.

Thi Phẩm Như nhắm mắt ngồi thiền ở trong phòng, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khiến Lâm Huân tự mình ra mặt.

Đợi đến khi miếng ngọc vỡ treo trên cửa va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, Thi Phẩm Như mở mắt, cảm thấy cả phòng rực rỡ.

Tiểu cô nương hẳn là tuổi chưa lớn lắm, ánh mắt trong veo, cử chỉ đoan trang, nhìn vẻ ngoài trông giống quả anh đào chín, đúng lúc vừa mềm vừa ngon khó trách khiến cho người ta nhớ thương.

Tiểu cô nương mặc váy lụa trắng, trên váy chỉ có một ít hoa văn chìm, buộc dải lụa dài màu đỏ nhạt, áo ngoài cùng áo gấm màu đỏ nhạt, hai vai thêu hoa văn rực rỡ.

Cách ăn mặc này vô cùng thỏa đáng, màu đỏ nhạt cũng nhuộm rất đẹp, có cái gọi là vải xuân la nhuộm giấm màu đỏ, thật sự là như một bông hoa xinh đẹp.

Khởi La hành lễ với Thi Phẩm Như, thở mạnh cũng không dám, chỉ cảm thấy khí thế của nữ tử trước mắt còn lớn hơn phi tần trong cung.

Trên thực tế Thi Phẩm Như quả thật xuất thân thế gia vọng tộc, chưa từng cưới gả, được Thái hậu nhận làm nghĩa nữ, tuy là kiên quyết từ chối bất kỳ sắc phong nào, nhưng ngay cả Hoàng hậu nhìn thấy bà ấy cũng phải gọi một tiếng tỷ tỷ.

Thi Phẩm Như chưa nói, Khởi La tất nhiên là không dám cử động.

Tỳ nữ xoay người tiến lên, mời Nguyệt Tam Nương đến sau rèm, dáng vẻ muốn nói chuyện riêng với Khởi La.

Nguyệt Tam Nương không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua rồi lúc này mới vén rèm ra ngoài.

Ngay sau rèm là một cái sân, rừng trúc xum xuê, Lâm Huân đang ngồi đấy uống trà, mặc áo choàng màu tím hoa văn hạc trong mây và tiên thảo, cao quý lạnh lùng.

Nguyệt Tam Nương không nhịn được dừng bước, nhìn kỹ nam nhân này.

Ngũ quan kiên nghị, mỗi một đường nét như từng trải qua gian nan vất cả.

Làn da không trắng lắm, vẻ mặt vượt ngàn dặm xa xôi, cũng không làm vẻ anh tuấn của hắn giảm đi.

Từ khi hắn mười bốn tuổi bắt đầu đến Vũ Nhạc Phường uống rượu, nàng đã nhớ kỹ nam nhân này.

Bên cạnh hắn thường xuyên có rất nhiều người vây quanh, nhưng ánh mắt luôn lạnh lùng, cô độc, còn dùng thái độ coi trời bằng vung ngụy trang.

Nàng nhớ kỹ khi ấy mình bị con cháu của một quan gia xé rách áo, ngã xuống đất khóc, là hắn ném áo choàng lên người mình.

Hắn chưa từng muốn chủ động tới gần bất cứ người nào, lại trời sinh cho người ta cảm giác hắn có sứ mệnh bảo vệ kẻ yếu.

Hắn xuất thân cao quý, nhưng bất luận là tên ăn xin trên đường, hay là mấy kỹ nữ bán rẻ tiếng cười chốn thanh lâu, đều có thể có sự tôn trọng từ hắn.

Hắn không thích giết người, lại thường xuyên khó ngủ cả đêm vì tạo sát nghiệp quá nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!