Khởi La nghe thấy Lâm Huân cũng ở đây, thân thể cứng đờ.
Tào Tình Tình quay đầu lại hỏi nàng: "Sao vậy?"
"Không có gì." Khởi La có chút muốn rút lui, dù sao nàng không muốn đụng phải người kia.
Bởi vì mỗi lần đụng phải hắn luôn luôn không thể thản nhiên.
Nhưng người cũng đã ở nơi này rồi, nàng không thể bỏ chạy lúc lâm trận? Không có khí phách.
Lúc này, Nguyệt Tam Nương từ bên trong đi ra ngoài, một bộ váy mỏng màu xanh, trên thêu lá sen và hoa sen.
Trong tay cầm một cây quạt xếp bằng gỗ đàn hương tinh xảo, đuôi quạt có tua rua màu đỏ.
Nàng dẫn bốn người vào cửa, nhỏ giọng nói: "Lát nữa ở trong phòng riêng nhé, tuyệt đối đừng chạy lung tung."
Khởi La và Tào Tình Tình liên tục gật đầu.
Khởi La không phải lần đầu tiên tới, chỉ cúi đầu nhìn con đường dưới lòng bàn chân, kéo mũ xuống thấp.
Tào Tình Tình thì tò mò nhìn chung quanh, còn cầm quạt xếp che trước ngực.
Lầu một là đại sảnh, ở giữa có một bông sen ngàn cánh khổng lồ.
Nhụy hoa là một sân khấu hình tròn, trên nóc là quả cầu hoa bảy màu làm từ hoa tươi, phối màu xinh đẹp, có bốn dải lụa đỏ kéo tới các góc ở lầu hai.
Xung quanh sân khấu có rất nhiều chỗ ngồi và đã có khách ngồi lần lượt vào chỗ.
Vũ nhạc phường là nơi biểu diễn ca múa theo giờ, ban đêm mới có biểu diễn lớn.
Nhưng hôm nay nếu Thái tử bao trọn, chắc là diễn cái gì cũng phải nghe theo Thái tử sắp xếp hết.
Nguyệt Tam Nương đến đầu bậc thang, hai tên hộ vệ vươn tay ra, một trong đó nói: "Phòng riêng lầu hai đã được bao trọn rồi, chúng ta đang dọn dẹp, người không có phận sự không được vào."
Nguyệt Tam Nương bật cười, ngón tay vuốt ve cổ áo người nói chuyện, giọng nói mềm mại đáng yêu: "Vị tiểu ca này, khuê phòng của nô gia cũng ở lầu hai, mấy người sau lưng đều là bạn bè của nô gia, ngay cả chúng ta ngài cũng ngăn cản ư?"
Mặt hộ vệ kia lập tức đỏ bừng, đôi mắt cụp xuống, vừa vặn nhìn thấy bộ ngực trắng nõn vô cùng sống động của Nguyệt Tam Nương, mặt lại như lửa đốt, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa nên là vị hộ vệ bên cạnh nói: "Nếu là bạn bè của bà chủ Nguyệt thì mời lên.
Chỉ là đừng đi lung tung, tránh quấy rầy Thái tử và các vị đại nhân."
Nguyệt Tam Nương chớp mắt cười một tiếng với hắn: "Vẫn là vị tiểu ca này hiểu chuyện, lát nữa nô gia đi tìm ngươi."
Hộ vệ kia lập tức nhìn thẳng, bên tai đỏ lên.
Tào Tình Tình nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ hoá ra Nguyệt Tam Nương còn có thủ đoạn như vậy, có lẽ nữ nhân nơi trăng gió đều có chút bản lĩnh đối phó nam nhân, cũng khó trách Tô Tòng Nghiễn không về nhà.
Khởi La kéo nàng ấy lên lầu, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn lung tung!"
Đi đến nửa đường, trên bậc thang hình như có người đi xuống.
Nguyệt Tam Nương tạm thời dừng lại, nghiêng người nhường đường.
Khởi La ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử áo đỏ, chải búi tóc trụy mã kế[*], bên tóc mai cài trâm hoa cây đại hoàng, trên trán dán bông hoa cầu kỳ tôn lên một đôi mắt ướt át càng thêm mấy phần xinh đẹp.
Thân hình của nàng ta quyến rũ, bên ngoài khoác váy lụa mỏng, bên trong hình như là vũ phục, có thể nhìn thấy bộ ngực căng tròn và hình dáng trang sức trên thắt lưng màu vàng.
[*]
- Ảnh minh họa cuối chương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!