Chương 41: (Vô Đề)

Khởi La đưa Tào Tình Tình vào trong nhà, hai người ngồi trên giường, nghe Thúy Bình ngập ngừng kể chuyện xảy ra.

Sau khi Tào Tình Tình gả cho tứ công tử Tô gia, Tô Tòng Nghiễn, thời gian đầu ngọt ngào ân ái, Tào Tình Tình chẳng mấy chốc mang thai.

Mang thai rồi không thể hầu hạ chuyện giường chiếu nữa, mới đầu Tô Tòng Nghiễn còn chịu đựng, Tào Tình Tình không đành lòng, nghe lời của mẫu thân để cho một nha hoàn xinh đẹp đi hầu hạ Tô Tòng Nghiễn, tránh cho nam nhân không chịu nổi muốn ra ngoài ăn vụng.

Tuy Tô Tòng Nghiễn thu nha hoàn kia nhưng mỗi ngày vẫn hỏi han ân cần với Tào Tình Tình, không hề lạnh nhạt.

Tào Tình Tình mắt thấy số lần nha hoàn kia phục vụ càng ngày càng nhiều, tuy trong lòng mất mát nhưng nghĩ tới dù sao vẫn là ở nội viện, mình có thể thấy được, quản được, huống hồ Tô Tòng Nghiễn không lạnh nhạt với mình nên cũng thuyết phục bản thân không cần để ý.

Nào ngờ sau này, Tô Tòng Nghiễn bắt đầu không ở nhà, thường say rượu trở về, hỏi gã sai vặt bên cạnh hắn ta mới biết, hình như hắn ta bị một vũ nương nhạc phường gì đó mê hoặc, thường xuyên đi vung tiền cổ vũ tiểu tiện nhân kia.

Tào Tình Tình tưởng rằng tạm thời, chịu đựng không tức giận.

Nhưng tình huống vậy, tiếp tục tới sau khi nàng sinh con xong cũng chẳng có thay đổi.

Tào Tình Tình ở cữ xong, nhiệt tình giống như quá khứ nhưng mà Tô Tòng Nghiễn không quan tâm, làm qua loa chưa nói, vẫn đi sớm về muộn.

Phu thê hai người liên tục cãi vã, hiện tại Tô Tòng Nghiễn dứt khoát không về nhà nữa.

Tô Tòng Nghiễn giữ chức Chiêu Tác lang vốn là một chức quan nhàn hạ, không cần lên triều, không cần điểm danh.

Trên hắn ta còn có người ca ca có tiền đồ hơn hắn ta, hai tỷ tỷ lại gả vào gia đình tốt, Tô gia cũng thật sự chẳng có yêu cầu gì với tiểu tử này, thậm chí mỗi tháng Tô phu nhân còn cho hắn ta rất nhiều ngân lượng tiêu xài.

Nam nhân chẳng có lòng cầu tiến nên chỉ nghĩ tới tầm hoan mua vui.

Tô gia vốn cho rằng Tào Tình Tình có thể trói hắn ta lại, nào ngờ nam nhân ham mới mẻ nhất thời, mới mẻ trôi qua là lộ ra nguyên hình.

"Nếu biết hắn ta như vậy từ sớm, lúc trước ta không gả đâu! Tô gia lừa ta quá khổ sở huhu!" Tào Tình Tình vừa khóc vừa nói.

Đứa bé như biết mẫu thân uất ức, cũng òa khóc lớn theo, nhũ mẫu dỗ thế nào cũng không được.

Tào Tình Tình vội vàng ôm con vào nguc từ chỗ nhũ mẫu, nhẹ nhàng đong đưa dỗ dành: "Thông Nhi ngoan, Thông Nhi không khóc."

Khởi La cũng cầm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của Thông Nhi, cười đùa với thằng bé, con mắt đen láy của Thông Nhi nhìn thấy Khởi La thì cười khanh khách.

"Thông Nhi của chúng ta thích nhất dì xinh đẹp đúng không?" Tào Tình Tình hôn lên mặt Thông Nhi, ngẩng đầu nói với Khởi La: "Ta vốn muốn ở lại nhà mẹ đẻ vài ngày để tên khốn kia đi cầu xin hai mẹ con chúng ta trở về.

Nhưng muội biết cha ta là một lão già ngoan cố, nói ta không được nhà chồng cho phép tự tiện về nhà ngoại là không hợp lễ phép, thật sự không cho ta ở lại.

Khởi La, ta thật sự nuốt không trôi cục tức này! Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chỗ này của muội không nhiều người lại yên tĩnh.

Hay là, muội cho ta ở lại vài ngày nhé?"

Khởi La khổ sở nói: "Tào tỷ tỷ, muội rất vui lòng cho tỷ ở lại.

Nhưng mà, Tô gia bên kia..."

"Đừng nói nữa.

Cha chồng của ta là người thấu tình đạt lý, nói tên khốn kia mấy lần rồi nhưng vô dụng.

Mẹ chồng của ta vốn cưng chiều con trai út, chỉ biết bảo ta nhịn, ta thật sự không nhịn được.

Nếu là nữ tử nhà đàng hoàng, đưa vào phủ làm di nương cũng không sao.

Nhưng Vũ Nhạc Phường ở phố phong nguyệt là chốn nào? Cô nương nơi đó nói dễ nghe là người chốn lầu xanh bán nghệ không bán thân, nhưng thật sự sạch sẽ sao? Ta không tin." Tào Tình Tình nói đến đó, vẫn một bụng lửa giận.

Chuyện Vũ Nhạc Phường, Khởi La cũng biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!