Chương 4: (Vô Đề)

Quách Nhã Tâm trồng một vườn hải đường ở trong viện, lúc hoa nở có màu đỏ như son, cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp quanh nhị.

Nhưng cảnh đẹp ấy cũng chẳng bằng cảnh cá nước thân mật trong màn hồng.

Quách Nhã Tâm đẩy Chu Minh Ngọc ra, thở gấp nói: "Quan nhân, chàng thật sự càng ngày càng xấu xa."

Chu Minh Ngọc nắm chặt bàn tay của bà, ôm trọn kiều thê vào trong nguc: "Bây giờ ta chỉ muốn xuống giường làm thêm một bức "Hải Đường xuân thụy đồ" cho nàng."

Quách Nhã Tâm nhớ tới những bức tranh vô cùng ướt át không gì sánh được trong ngăn tủ thì mặt đỏ hơn hải đường: "Nếu chàng dám vẽ thì về sau không cho chàng vào trong phòng nữa!"

Chu Minh Ngọc cười hôn môi bà, một lúc lâu sau mới buông bà ra nói: "Tối nay phu nhân ngoan ngoãn mặc cho ta làm, chẳng lẽ muốn cầu cạnh ta ư?"

"Thiếp biết chuyện gì cũng không gạt chàng được mà." Quách Nhã Tâm đứng dậy khoác áo, lấy ra ngọc bội từ trong hộp trên bàn trang điểm, ngồi trở lại bên giường: "Quan nhân còn nhớ cái này không?"

Chu Minh Ngọc chống tay trên giường, hơi nghiêng người: "Cái này chẳng phải nàng muốn ta mua cho cháu ngoại trai Lục gia à?"

Quách Nhã Tâm mím mím môi, khép lại vạt áo: "Hôm nay thiếp gặp được Vân Chiêu trong lúc đi thắp hương với mẫu thân.

Nó nói Hoài Nhi ch3t rồi, phụ thân lại không cho nó vào thư viện, nó chỉ có thể cầu xin chúng ta.

Quan nhân, chàng xem chuyện này nên làm thế nào đây?"

"Nàng muốn giúp nó ư?"

"Chàng biết phụ thân nhiều thiếp, con cái cũng nhiều, tỷ muội huynh đệ trong nhà không thân nhau.

Mẫu thân mất sớm, đại ca và nhị tỷ che chở thiếp nhất, tuy nhị tỷ không phải mẫu thân sinh ra nhưng còn thương thiếp hơn tứ tỷ.

Tiếc rằng tỷ ấy ra đi sớm..." Quách Nhã Tâm nói xong thì bắt đầu gạt lệ, Chu Minh Ngọc vội ôm bà vào trong nguc lau nước mắt cho bà: "Sao đang yên lành, vừa nhắc tới nhị tỷ lại như vậy rồi?"

"Quan nhân..." Quách Nhã Tâm ôm cổ Chu Minh Ngọc, nhìn ông bằng đôi mắt mờ sương.

"Được, được, được.

Chuyện này ta sẽ nghĩ cách." Chu Minh Ngọc chỉ vào mũi của bà một cái, lại đặt bà xuống dưới thân: "Vậy nàng báo đáp ta như thế nào đây?"

Quách Nhã Tâm kêu một tiếng sợ hãi, chẳng còn cơ hội từ chối.

Bên kia phu thê Chu Minh Ngọc ân ái, bên này Khởi La nằm trong Minh Châu Viện trằn trọc không ngủ được.

Nàng không quen với Chu gia lớn như vậy, tuy lúc nói chuyện làm việc đã cẩn thận hết sức nhưng lâu dài khó tránh khỏi lộ ra manh mối, giống như hôm nay nàng chỉ đọc câu thơ với vườn hoa thôi mà khiến Từ ma ma và mấy nha hoàn kinh ngạc không thôi.

Nàng phải tự chọn một nha hoàn còn nhỏ tuổi cho mình rồi bồi dưỡng thành tâm phúc mới được.

Hạ quyết tâm, sáng sớm hôm sau nàng đi tìm Quách Nhã Tâm.

Quách Nhã Tâm mặc áo ngoài bằng gấm màu đỏ của hoa hải đường có thêu hoa văn cành sen, váy lụa trắng may bằng chỉ bạc, bà đang dẫn hạ nhân ra ngoài.

Trông thấy Khởi La, Quách Nhã Tâm nở nụ cười, cúi người bế nàng lên: "Đang muốn sai Ngọc Trâm đi tìm con, con khỏi bệnh rồi, phải cùng ta tới chỗ tổ mẫu thỉnh an mỗi ngày."

Trên đường, Khởi La cẩn thận hỏi Quách Nhã Tâm: "Mẹ, con có thể mua một nô tỳ không? Tuổi nhỏ một chút, hiện tại mấy nha hoàn trong phòng toàn quá lớn, chẳng ai chơi với con."

"Tứ ca và ngũ tỷ không thể chơi với con sao?"

Khởi La nhíu mày nói: "Tứ ca phải học bài, ngũ tỷ lại không thường xuyên ở đây." Hơn nữa nàng không thích hai kẻ khinh người ấy.

Quách Nhã Tâm nhéo nhéo mũi của nàng, đôi mắt đẹp cong nhẹ: "Tiểu quỷ này! Vậy nghe con, hôm ta bảo nha bà [*] chọn mấy tiểu nha đầu chừng mười tuổi tới cho con chọn."

[*] Người buôn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!