Lục Vân Chiêu kéo Khởi La trở lại trong Thính Vũ Hiên ngồi, Khởi La giả bộ như sửa lại tay áo, nhưng thật ra là không dám nhìn hắn.
Mấy năm này số lần bọn họ gặp mặt không nhiều, toàn là thư từ qua lại, vừa rồi hành động như thế đã xem như là vô cùng thân mật.
Nói cho cùng cũng là nam nữ chưa thành gia, phải tránh hiềm nghi.
Kiếp trước thích Lâm Huân, trên cơ bản là tương tư đơn phương và ngưỡng mộ của Khởi La, mà tâm tư ấy cũng không thể nói ra miệng.
Lâm Huân ở chung với phụ thân nhiều, gần như không có cơ hội ở cùng nàng.
Hơn nữa bởi vì chênh lệch tuổi tác, cho dù hai người thỉnh thoảng nói chuyện thì cũng giống như trưởng bối và vãn bối, nghiêm túc lễ độ.
Nàng có chút không biết hiện tại phải ở chung với Lục Vân Chiêu thế nào, hoặc là nói, như thế nào mới là cách ở chung tốt.
Không thể xem như ca ca tùy tiện nữa? Hoặc là phải học cách thận trọng một chút?
Lục Vân Chiêu biết da mặt nàng mỏng, cũng không nói ra, nhấc ấm châm trà: "Trà Giang Nam ấm và dễ uống hơn trà trong kinh.
Muội vừa khỏi bệnh, ăn uống phải chú ý thanh đạm."
"Vâng." Khởi La nâng chén trà bằng hai tay, ngón tay thon dài như bạch ngọc được chạm khắc.
Nàng có chút sợ hắn hỏi chuyện hành cung, nàng không muốn nói dối hắn nhưng cũng biết mình không thể nói ra chuyện mình nhìn thấy.
Cũng may Lục Vân Chiêu giống như Quách Nhã Tâm, không hỏi gì.
Nên biết, hắn đều sẽ biết từ miệng người khác, mà không nên biết đến, hỏi cũng là chỉ thêm phiền não.
Hắn cũng không thích lo sợ không đâu, càng không muốn làm nàng khó xử.
Lục Vân Chiêu thấy Khởi La vùi đầu uống trà không nói lời nào, sợ là chén trà đã thấy đáy.
Hắn không khỏi buồn cười giữ tay của nàng lại, lấy chèn trà: "Muội uống ừng ực như vậy thì làm sao thưởng thức được trà? Nếu khát nước thì uống nước."
Khởi La hơi ửng đỏ mặt: "Không sao đâu, muội không khát." Chỉ là bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Về sau nàng phải xưng hô với hắn thế nào? Cũng không thể gọi biểu ca mãi? Trước kia cảm thấy tất nhiên, bây giờ lại cảm thấy có chút là lạ, giống như tận lực muốn nhốt hai người trong mối quan hệ huynh muội.
Có lẽ hắn sẽ không vui nhỉ?
Lục Vân Chiêu nhìn nàng như khám phá ý nghĩ của nàng: "Rất nhiều thói quen nếu muội không muốn thay đổi thì cứ giống như lúc trước, không cần cố gắng sửa đổi.
Huynh hy vọng muội có thể là chính mình khi ở trước mặt huynh, chứ không cần lo lắng quá nhiều." Hắn đưa tay sờ đầu Khởi La, nói thế nào cũng là cô nương hắn nhìn lớn lên, tuy tình cảm của hắn bất tri bất giác thay đổi, cũng hy vọng nàng có thể không còn coi mình là huynh trưởng đối đãi, nhưng vẫn không muốn khiến nàng mất tự nhiên.
Khởi La thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hắn có thể không ngại thì tạm thời không thay đổi là tốt nhất.
Lục Vân Chiêu thấy được rốt cục nàng cũng thả lỏng thì thở dài trong lòng.
Quả nhiên mình vẫn chỉ là ca ca với nàng.
Nhưng mà không sao, hắn có thời gian cả đời, có thể từ từ uốn n4n cảm giác của nàng.
"Công việc của huynh xử lý xong rồi à?" Khởi La hỏi.
Lục Vân Chiêu lắc đầu: "Còn chưa xử lý xong, huynh không yên tâm về muội, tới xem tình hình của muội trước, lát nữa phải đi rồi.
Hiện tại trong hành cung rối loạn, quan binh và cung nhân đang thống kê tổn thất và thương vong, còn phải điều tra nguyên nhân hỏa hoạn và tu sửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!