Nói tới thành Dương Châu, địa phương nổi danh nhất hẳn là phủ Lăng Vương.
Phủ Lăng Vương vốn là thương nhân buôn muối của tiền triều tốn khoản tiền lớn tu sửa, về sau qua tay nhiều người mới tới tay lão Lăng Vương rồi truyền xuống.
Chủ thể kiến trúc vừa sâu vừa dài, có vài chục tòa nhà, có thể chứa ngàn người ở cùng.
Hoa viên của nó là kiến trúc lâm viên Giang Nam điển hình, xem trọng phong cảnh.
Ao hồ là trung tâm vườn, trong hồ có đảo nhỏ xanh tươi, ở trên đảo xây nhà ngắm cảnh, bờ bắc là núi nhỏ xanh tươi, bờ nam là nhà chính khí thế.
Bất luận là từ bờ hồ nhìn tới hồ, hay từ trong hồ nhìn bờ hồ đều có cảnh vật.
Khu vực hồ rộng rãi, bên trong ngọn núi nhỏ có con đường nhỏ dẫn tới nơi có phong cảnh đẹp.
Đường mòn rừng trúc chạy dọc đình Hoàn Thúy trên núi, không chỉ nhìn trọn vẹn cảnh dưới núi, đồng thời xung quanh còn có hoa cỏ tô điểm, chim hót hoa nở.
Trước đình có người đang đánh cờ, trên bàn đá bày bàn cờ, quân cờ làm bằng phỉ thúy.
Nam tử mặc áo gấm màu đen cầm quân cờ màu xanh ngọc, dung mạo lãng tử, ánh mắt có vẻ thâm thúy trưởng thành tích lũy qua năm tháng, đang nghiên cứu hướng đi trên bàn cờ.
Nam tử áo trắng tuổi trẻ tuấn tú ngồi đối diện ông, sườn mặt trông như châu ngọc lóe sáng long lanh tới kinh người.
Tay của hắn đặt trong hộp cờ gỗ mun, có chút mất tập trung.
Nam tử mặc áo bào màu đen bỏ cờ xuống, rất tự nhiên nói: "Hưng nhi, tới lượt con."
Nam tử áo trắng không vui nói: "Vương gia, ta tên Lục Vân Chiêu."
Nam tử mặc áo bào đen ngẩng đầu, hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Được rồi, Vân Chiêu."
"Vương gia tìm Thế tử đến cùng đánh cờ đi.
Ta có việc, đi trước." Lục Vân Chiêu đứng lên, nam tử mặc áo bào màu đen ung dung nhìn bàn cờ nói: "Con muốn tới hành cung ngoài thành à? Ta khuyên con tốt nhất đừng đi."
Lục Vân Chiêu dừng bước: "Ta có người quan trọng ở đó." Từ khi Triêu Tịch chạy tới nói cho hắn biết, Khởi La bị Công chúa đưa đến hành cung là hắn đứng ngồi không yên.
Nhưng Lăng Vương không thả hắn đi.
Nếu là lúc trước hắn cũng chẳng sợ gì, chỉ là hiện tại vẻ ngoài của Khởi La thật sự là quá trêu người...! Hắn không muốn chờ thêm một khắc nào.
Ai ngờ, hắn vừa đi về phía trước mấy bước, lập tức có người giơ tay chặn ở trước mặt hắn: "Công tử dừng bước."
"Tránh ra!" Lục Vân Chiêu nhíu mày.
Lăng Vương Triệu Sâm giơ tay lên, những người kia lập tức lui xuống.
Ông đi đến bên cạnh Lục Vân Chiêu, hai người có tư thế thẳng tắp giống hệt nhau.
Triệu Sâm đặt tay lên vai Lục Vân Chiêu: "Người trẻ tuổi làm việc không nên manh động.
Không phải Mộ Vũ ở ngoài hành cung bảo vệ nha đầu kia sao? Chu Minh Ngọc nói thế nào cũng là quan lớn tam phẩm của triều đình, tuy phủ Tĩnh Quốc công không lớn bằng lúc trước, nhưng không phải ai cũng dám động vào người trong phủ.
Con là mệnh quan triều đình, không được hoàng thất gọi đã tùy tiện chạy đi sẽ hỏng việc."
Lục Vân Chiêu lạnh lùng nói: "Không phải Vương gia muốn giúp Lâm Huân loại bỏ Lưu Phương à? Ta chỉ cần Khởi La bình an."
Triệu Sâm nói: "Cháu trai ta làm việc quả quyết nhanh nhẹn, trước giờ sẽ không làm người vô tội liên lụy.
Nha đầu Chu gia chắc chắn sẽ không có chuyện gì...! nhưng sao con biết ta muốn loại bỏ Lưu Phương?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!