Mạnh thị bảo nha hoàn đi qua xem, nha hoàn kéo một thiếu nữ trở về.
Thiếu nữ tầm mười ba mười bốn, mặc váy vải thô giống bách tính bình thường nhưng dung mạo rất xinh đẹp, diễm lệ như hoa đào hoa mận.
Nàng ta bị nha hoàn của Mạnh thị lôi kéo, kêu lên: "To gan! Ngươi mau buông ta ra!" Nha hoàn bị nàng ta quát, trở lại bên cạnh Mạnh thị, uất ức nói: "Phu nhân người xem nàng ta kìa! Rõ ràng là tới làm trộm, còn phách lối như thế."
Mạnh thị chỉ cảm thấy mặt mũi thiếu nữ này hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi từng gặp ở đâu.
Thiếu nữ khoanh tay trước nguc, hỏi với thái độ kiêu ngạo: "Lâm Huân đâu, có phải ở đây không?"
Mạnh thị nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì bỗng nhớ ra, chẳng phải nàng ta là Nghi Hiên Công chúa mà Hoàng hậu sinh ra sao? Vội kéo Khởi La quỳ xuống hành lễ: "Chẳng biết Công chúa giá lâm, không tiếp đón từ xa, Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Các nha hoàn bên cạnh đều sợ hãi quỳ xuống, đâu có thể ngờ Công chúa một nước lại ăn mặc thế này đi trèo tường nhà thần tử?!
Triệu Nghi Hiên chỉ vào mình: "Ngươi...! biết ta ư?"
"Lần trước lúc sinh nhật Công chúa, thần thiếp vào cung dự tiệc, còn nói chuyện với Công chúa.
Công chúa hay quên, chắc hẳn quên mất thần thiếp rồi." Mạnh thị cười trả lời.
Triệu Nghi Hiên là Công chúa được đế hậu sủng ái nhất, người nịnh hót vô số kể, không nhớ Mạnh thị cũng là chuyện bình thường.
Nàng ta gật đầu nói: "Nếu ngươi biết ta là ai, mau nói cho ta biết Lâm Huân ở đâu.
Ta tìm hắn nửa ngày rồi, vừa rồi trông thấy cỗ kiệu của hắn dừng ở trước cửa phủ của các ngươi."
Mạnh thị thành thật trả lời: "Khởi bẩm công chúa, Thế tử có từng tới, nhưng bây giờ đã đi rồi."
"Cái gì? Hắn đi rồi ư!" Lông mày Triệu Nghi Hiên dựng lên, trông vô cùng tức giận: "Thật là! Trước đó trong hoàng cung không từ mà biệt, hôm nay vất vả lắm mới bắt được hắn, không ngờ lại muộn một bước." Nàng ta lại căn dặn Mạnh thị: "Nếu có người tới tìm ta thì nói không nhìn thấy ta, cũng không thể nói cho bọn họ hướng đi của ta biết chưa?"
"Vâng." Mạnh thị đáp.
Triệu Nghi Hiên hùng hổ rời đi.
Khởi La đỡ Mạnh thị dậy, nha hoàn nói nhỏ: "Nếu phu nhân không nói, nô tỳ có thế nào cũng không ngờ vị này lại là Công chúa." Mạnh thị thở dài: "Nếu là Công chúa tất nhiên không dám như thế, nhưng vị Nghi Hiên Công chúa này lúc ra đời trời ban điềm lành, đế hậu rất sủng ái, lại là người coi trời bằng vung thích gì làm đấy.
Nàng ta một lòng thích Thế tử Dũng Quan hầu, e là không đạt mục đích thì không chịu từ bỏ."
...!
Lâm Huân trở lại Hầu phủ và tới thẳng thư lâu.
Hắn c0i áo choàng đưa cho nha hoàn rồi ngồi ở bàn gần cửa sổ làm bằng gỗ lê vàng đọc sách.
Thư lâu Bác Nhã này ở bên hồ, tổng cộng có ba tầng, phong cảnh ngoài cửa sổ rất hợp lòng người.
Ba mặt đều có cửa sổ, trong phòng bày đầy giá sách và giá bát bảo [*].
Trên giá sách sắp xếp nhiều loại sách đóng chỉ, sách lụa và thư từ, phân loại rõ ràng, rất phong phú, còn có rất nhiều bộ sách không xuất bản nữa.
Từ khi kỹ thuật in ấn lưu hành rộng rãi, mọi người đều muốn mua sách đóng chỉ hơn, sách lụa và thư từ càng ngày càng quý, nhưng chủ yếu là để sưu tầm.
[*] Ảnh minh họa cuối chương.
Nha hoàn biết hắn không thích hầu hạ bên cạnh nên rất cẩn thận, sợ làm ra tiếng động gì.
Nàng nhẹ nhàng mở lư xông hương[*] có đỉnh kỳ lân mạ vàng trước bàn sách ra, cẩn thận thêm mấy miếng hương liệu rồi tự động lui ra ngoài.
[*] Lư xông hương hay lư đồi là một loại lư của Trung Quốc dùng để thắp hương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!