Mấy ngày sau, Chu Minh Kỳ và Triệu Nguyễn đến thỉnh an Trưởng Công chúa, Chu Minh Kỳ trầm mặc ít nói trước sau như một, ngược lại là Triệu Nguyễn nói rất nhiều chuyện trong phủ với Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa nghe xong thì cười nói với Triệu Nguyễn: "A Nguyễn, ta nhớ trà lúc trước con pha, con pha thêm một chén cho ta nếm thử nhé?"
Đây là muốn để bà ta đi? Triệu Nguyễn cười nói: "Mẫu thân chờ một lát, con dâu đi ngay đây."
Triệu Nguyễn từ trong đi ra, liếc mắt ra hiệu cho Sơn Kiều, Sơn Kiều âm thầm gật đầu.
Trưởng Công chúa dựa vào gối lụa, trong giọng nói mang theo vài phần bất lực: "Kỳ Nhi, ta già rồi.
Cũng không biết còn có thể che chở Quốc Công phủ mấy năm.
Bây giờ rốt cuộc con có dự tính gì hả? Nếu con tránh mũi nhọn, làm quân tử giữ mình mà không ủng hộ Thái tử, e rằng tương lai sau khi Thái tử lên ngôi sẽ không để chúng ta sống dễ chịu đâu."
Chu Minh Kỳ lạnh nhạt nói: "Bây giờ Thái tử có nhiều xung đột với Dũng Quan hầu, con không muốn cuốn vào, chỉ muốn bảo đảm gia tộc bình an."
"Con...! Nếu như là vậy, năm ấy tội gì ta phải bắt con cưới A Nguyễn? Ta biết trong lòng con trách ta oán ta, thậm chí trách Ngọc Nhi cướp người con yêu.
Nhưng phụ thân con không còn, để lại cô nhi quả mẫu chúng ta, ta phải làm thế nào đây? Tuy ta là Công chúa hoàng thất nhưng ta cũng chỉ là một phụ nhân mà thôi." Hốc mắt Trưởng Công chúa ẩm ướt, cầm khăn lên gạt lệ.
Chu Minh Kỳ nắm tay mẫu thân, tuy không nói lời nào nhưng trong lòng Trưởng Công chúa cũng được an ủi một chút: "Con chú ý một chút.
Bây giờ Quách thị ở trong phủ, hai người các con khó tránh chạm mặt, nếu để cho A Nguyễn thấy manh mối gì thì với tính tình của nó sẽ làm lớn chuyện rồi mất mặt cả phủ Quốc Công đấy."
"Sao mẫu thân lại nói vậy?"
"Con cho rằng ta không biết gì à? Lúc trước Quách thị sinh bệnh, con bảo Mạnh Tứ Bình mang rất nhiều dược liệu quý giá qua, nó chỉ bị phong hàn nhẹ, đâu đáng để con nhọc lòng như thế? Còn có bao nhiêu lần con dừng chân ở Lộc Minh Tiểu Trúc ngẩn người suy nghĩ, cho rằng không có ai trông thấy sao? Nó là em dâu con đấy!"
Chu Minh Kỳ gục đầu xuống, tay ở trong tay áo nắm chặt.
Ông cố gắng tránh né những năm niên thiếu trong quá khứ, lại khó nén tương tư thành rừng.
Ông vĩnh viễn không cách nào quên, từng có một thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trong rừng mai mỉm cười gọi ông là "Kỳ ca ca", mai trắng như hoa tuyết rơi trên đỉnh đầu và vạt áo của nàng ấy giống như tiên tử trong mây.
Ông say sưa ôm nàng vào nguc, cẩn thận hôn nàng, vuốt v3, đồng ý ở bên nàng tới bạc đầu!
Nàng vốn là thê tử của ông! Ông nhìn thấy chân mày khóe mắt nàng không vui vẻ, ông nhìn thấy nàng không hoạt bát tươi tắn như năm đó nữa.
Lòng ông đau đớn! Nhưng đau lòng thì sao? Nàng gả cho đệ đệ của ông, nàng sinh một đứa con gái với đệ đệ của ông!
Thế giới của bọn họ, từng có tình cảm dành cho nhau, bây giờ chỉ có thể cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
"Mẫu thân, con biết rồi." Chu Minh Kỳ hít một hơi thật sâu: "Con sẽ không làm chuyện ô nhục cửa nhà, về sau sẽ không thế nữa.
Tạ ơn mẫu thân nhắc nhở."
Trưởng Công chúa vỗ vỗ mu bàn tay của ông: "Ta luôn nhớ cảnh ngày bé con cãi nhau ầm ĩ với Ngọc Nhi, huynh đệ thân thiết.
Nó là đệ đệ duy nhất của con, cũng là người thân nhất của con.
Về sau trong nhà có việc, ngoại trừ nó ra con còn có thể bàn bạc với ai? Kỳ Nhi à, đối xử tốt với nó một chút."
Chu Minh Kỳ vâng dạ rồi hai mẹ con không nói gì nữa.
Lúc tối, Sơn Kiều tới Mộc Xuân Đường nói cho Triệu Nguyễn cuộc nói chuyện của Trưởng Công chúa và Chu Minh Kỳ, Triệu Nguyễn tức giận tới nỗi sắc mặt trắng bệch, hồi lâu cũng chẳng nói nên lời.
Lý ma ma thở dài nói: "Phu nhân đừng tức giận, Quốc Công gia vốn giận ngài vì chuyện tiệc mừng thọ lần trước, mấy ngày không tới rồi.
Dù sao Trưởng Công chúa cũng từng khuyên rồi, không bằng ngài coi như không biết việc này đi, tránh cho thật sự xa cách Quốc Công gia rồi lại lợi cho vị ở Lan Khê Viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!