Chương 21: (Vô Đề)

Khởi La gật đầu.

Chọn rể trong danh sách yết bảng là lúc yết bảng thi cử, quan lớn sẽ chọn con rể trong số đó, những người lúc đó lo hôn sự cũng chẳng phải số ít.

Nói vậy là biểu ca muốn cưới Chu Mẫn Quân sao?

"Được rồi, ở đây nửa ngày rồi, ta cũng có chút đói bụng, chúng ta mau gọi đồ ăn lên đi." Diệp Quý Thần nhìn thẻ tên các món ăn treo ở phòng lớn dưới tầng: "Các ngươi muốn ăn cái gì?"

"Ta, ta muốn ăn cua." Chu Cảnh Thuấn ngập ngừng nói.

Mỗi viện ở phủ Quốc Công đều dùng bữa riêng, trong ấn tượng tuổi thơ của Chu Cảnh Thuấn, mỗi tháng chỉ có lần phụ thân tới là mẫu thân mới có thể chuẩn bị thịt cá, bình thường bọn họ đều ăn rất thanh đạm.

Diệp Quý Thần xuất thân nhà giàu, ra tay hào phóng, hắn tất nhiên cũng được hưởng ké.

"Được.

Khởi La thì sao?" Diệp Quý Thần thuận miệng hỏi.

Khởi La trả lời: "Ta thích ăn tôm."

Diệp Quý Thần "Ồ?" một tiếng, cười nói: "Vậy mà giống ta."

Khởi La thầm thở dài, oán thầm: Ta là ngài sinh ngài dưỡng, khẩu vị tất nhiên giống ngài rồi.

Mấy người ăn cơm rất vui vẻ, cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng.

Phong Nhạc Lâu ở sát phố Mã Hành phồn hoa nhất kinh thành, trên đường cửa hàng san sát, biển người như nước chảy.

Lâm Huân trầm mặc ngồi trong kiệu, lấy một nhúm lông trắng ở trong nguc ra đặt ở trong tay vuốt v3, chầm chậm nhắm mắt lại.

Có một con hồ ly lông trắng bỗng nhiên nhảy vào trong óc hắn, vẫy vẫy cái đuôi với hắn.

Hắn nuôi con hồ ly kia hai năm, mới đầu chỉ biết cắn hắn, nhe răng trợn mắt hung dữ.

Về sau hắn kiên nhẫn cho nó ăn, bôi thuốc vào vết thương cho nó, ôm nó trong nguc đi ngủ, nó càng ngày càng thích hắn.

Hắn đi đâu nó theo tới chỗ đó, thậm chí ở trong lều quân doanh nghị sự, nó cũng muốn vùi ở trong nguc hắn.

Phó tướng xung quanh đều nói, hắn còn cưng chiều nó như vậy thì tiểu hồ ly sẽ mất đi năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã, không trở về rừng rậm được nữa.

Hắn biết rõ, nói cho cùng nó thuộc về trời đất tự nhiên, hắn nuôi nó là sẽ hại nó.

Hắn cố ý thả nó đi, nó lại không chịu đi.

Hắn nhốt nó ngoài lều, nó ở bên ngoài kêu cả đêm.

Về sau hắn hết cách, bảo người đưa nó đi thả trong núi sâu, thật sự chẳng ngờ mấy ngày sau nó lại trở về với cả người toàn vết thương, tội nghiệp nhìn hắn.

Ngay cả các binh sĩ cũng mềm lòng, bảo hắn cứ nuôi nó tiếp đi, xem như nuôi sủng vật vậy.

Nhưng hắn lại không muốn nó từ bỏ tự do và bản tính trời sinh, chỉ làm sủng vật.

Cho nên hắn không còn để ý nó, thậm chí hạ lệnh không cho nó đồ ăn, không cho phép nó gần người.

Ngày nào nó cũng ghé vào mép lều của hắn và gầy đi, người khác lén cho nó đồ ăn nó cũng không chịu ăn.

Về sau có một ngày, nó nổi điên tới cắn giày của hắn, liều mạng kéo hắn ra ngoài doanh trại.

Vừa đúng lúc hắn có quân tình khẩn cấp phải xử lý, bảo thế nào nó cũng không chịu buông ra nên đá văng nó đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!