Lâm Huân tỉnh lại từ trong mơ.
Vừa rồi trong mơ có một nữ nhân nằm trong khuỷu tay hắn làm nũng, giọng nói mềm mại yêu kiều, hắn không thấy rõ mặt, cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.
Hắn vẫn luôn không có hứng thú với nữ nhân, không biết tại sao sẽ mơ một giấc mơ như vậy.
Chỉ cảm thấy ở trong mơ, bản thân hắn dường như rất thích người kia.
Giấc mộng này là kiếp trước của hắn? Cũng có thể là kiếp sau? Hắn cũng không rõ nữa, hắn chỉ biết kiếp này có lẽ sẽ không có nữ nhân nào như vậy xuất hiện.
Hắn vừa động đậy, người bên cạnh hắn cũng động đậy theo, duỗi tay định ôm lấy hắn, hắn lại có chút bài xích đẩy người ra.
Vũ Đồng vội vàng ôm chăn ngồi dậy, nhỏ giọng gọi: "Hầu gia…"
"Trở về phòng của ngươi đi." Lâm Huân lạnh nhạt nói.
"Vâng…" Vũ Đồng phủ thêm quần áo, hành lễ xong đóng cửa đi ra ngoài.
Lâm Huân lâu lâu mới nhớ tới tìm nàng ta một lần, tối nay cũng do công việc phải uống rượu, nàng ta mới có cơ hội.
Nàng ta vẫn luôn mang tâm lý may mắn có thể mang thai con của hắn, nếu thế nàng ta sẽ không còn chỉ là một nha đầu thông phòng nữa.
Bắt đầu từ ngày nàng ta bò lên giường của hắn, tham vọng của nàng ta càng lớn hơn.
Không nghĩ tới nàng ta mới vừa đi được hai bước đã có bà tử đưa nàng ta sang căn phòng bên cạnh, mục đích là cho uống thuốc tránh thai.
Nàng ta không ngừng rơi lệ, trong lòng vừa hận vừa oán.
Đối với hắn mà nói, rốt cuộc thì nàng ta không phải đặc biệt.
Lâm Huân không ngủ được, hắn dậy tới tịnh thất rửa ráy một chút, lúc đi ra nhìn thấy chiếc khăn tay đặt trên bàn.
Hoa văn đường may tinh mịn, hẳn là vô cùng dụng tâm.
Chiếc khăn tay này được gửi từ phủ Ứng Thiên tới, kèm theo đó còn có một tờ đơn tố cáo tập thể.
Thư hắn chưa đọc, nhưng hắn biết chắc chắn là do tiểu nha đầu Diệp Uyển đưa tới.
Năm đó Diệp Quý Thần vì án tử của Diệp gia mà bị sung quân tới làm quan ở phủ Ứng Thiên, sau này trong lúc nhậm chức lại bất hạnh đắc tội người của Vương gia.
Hắn làm người ngay thẳng, không dễ đón tiếp, vậy nên mỗi lần giám khảo đều đánh giá nửa vời, hắn vẫn luôn làm Huyện lệnh.
Lâm Huân cũng từng muốn giúp hắn, lại bị hắn uyển chuyển từ chối.
Trong xương cốt của Diệp Quý Thần luôn có sự kiêu ngạo của người văn nhân, điểm này giống với tất cả những người có xuất thân là quan văn.
Ví dụ như Tể tướng Lục Vân Chiêu hiện tại.
Xuất thân của Lục Vân Chiêu cũng không tốt, dựa vào sự dìu dắt của Phụ Quốc công cùng với lực lượng không rõ trợ giúp, từng bước từng bước bò tới vị trí dưới một người trên vạn người này, không chịu được có người lén thảo luận thân thế của hắn sau lưng hắn.
Lần trước, có một ngôn quan và hắn chính kiến không hợp, lúc uống rượu với đồng liêu đã lén phê bình mẹ của Lục Vân Chiêu hai câu, không lâu sau đã bị cách chức điều tra..
Trên chuyện chính sự, Lâm Huân và Lục Vân Chiêu cũng thường có ý kiến khác nhau, nhưng hắn lại rất thưởng thức sự kiêu ngạo và sự dũng cảm dám thực hiện cải cách của hắn.
Lâm Huân không thể phủ nhận rằng có đôi khi hắn hơi quái lạ.
Có lẽ do từ nhỏ đã nghe quen những lời ca ngợi và nịnh hót, thế nên đối với những người có ý kiến trái ngược với mình, hắn lại đặc biệt khoan dung và chú ý.
Thế nên nha đầu Diệp Uyển vâng vâng dạ dạ, thích khóc nhè, ban đầu hắn cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy khá đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!