Vương Hiền phi lùi về sau một bước, sau đó lại rướn người lên trước, nắm chặt lan can hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"
Chu Hải Sinh gục đầu xuống nói: "Năm đó, Lâm Dương muốn ta đi khuyên nàng, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh làm ra chuyện sai trái kia… Ta không có can đảm để thừa nhận điều đó, cũng không có mặt mũi đối mặt với Lâm Dương, trơ mắt nhìn nàng vào cung… Là ta có lỗi với nàng."
Vương Hiền phi chỉ cảm thấy bị đập một cái vào đầu, cả người run rẩy, hai mắt dán chặt vào người đang đứng dưới thành lâu kia.
Năm đó, Chu Hải Sinh thậm chí còn không phải là Thế tử, chỉ là một công tử trong phủ Quốc công, đi theo bên cạnh Lâm Dương.
Lâm Dương coi ông ta như huynh đệ.
Không ngờ ông lại lấy danh nghĩa Lâm Dương để làm chuyện không bằng cầm thú như vậy!
Sau này tình cờ Chu Hải Sinh được kế thừa tước vị của Quốc công gia, nhưng trái lại càng xa cách với Lâm Dương hơn.
Bà ta hận Lâm Dương bao nhiêu năm rồi? Hoặc đó không phải là hận, đó chỉ là sự trả thù cho việc ông đã lừa dối tình cảm của bà ta mà thôi.
Sao ông có thể đoạt đi trong sạch của bà ta rồi cuối cùng lại chối bỏ điều đó? Tại sao ông lại có thể đính hôn được ngay với Quách Nhã Doanh? Sao ông lại có thể chết trận sa trường? Nếu ngay cả hận cũng không còn nữa, thì bà ta đã chẳng còn dũng khí sống sót trên đời này rồi...
Truyện Cổ Đại
Vương Tán nhìn thấy đã kinh động đến cả Lăng Vương và Chu Hải Sinh đã biết tình hình không ổn.
Vừa định tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng lúc xoay người đã thấy Thi Phẩm Như dẫn người đứng ở nơi đó, hoàn toàn không còn đường lui.
Mấy ngày trước, Thi Phẩm Như lấy lý do thăm Thái hậu để vào cung, nhưng thật ra bà vẫn luôn âm thầm quan sát động tĩnh của hậu cung.
Bà đã nổi danh từ khi còn nhỏ, tuy là ẩn sĩ không xuất thế, nhưng nhiều ít cũng biết được chút ít những động tác và chiêu trò trong nội cung.
Trước đây bà đã từ hôn để chạy trốn với Triệu Sâm, đây vốn là tội khi quân, nhưng khi đó tiên đế đã tha tội cho bà, đồng thời hai người cũng đạt thành một hiệp nghị mà chỉ hai người biết.
Tiên đế muốn bà bảo vệ hoàng thất, thực ra cũng trở thành một quân cờ kiềm chế Triệu Sâm.
Tiên đế biết năng lực của Triệu Sâm, chỉ cần giam Thi Phẩm Như ở kinh thành, Triệu Sâm sẽ không dám có hành động gì.
Thi Phẩm Như đối với tiên đế vừa kính vừa sợ, nhưng đứng dưới hoàng quyền, dù bà có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể không ngoan ngoãn làm theo lời của Hoàng đế.
Theo thời gian, điều này cũng trở thành trách nhiệm, trở thành lời hứa không thể không thực hiện của bà.
Thế nên tiên đế còn để lại cho bà một đội quân, trở thành vũ khí trong hoàn cảnh đặc biệt.
"Muội muội." Vương Tán nản lòng gọi Vương Hiền phi một tiếng, ý muốn nhắc nhở.
Vương Hiền phi hoàn hồn lại từ trong cảm xúc đau buồn, thấy Thi Phẩm Như dẫn quân chặn lại con đường hai bên thành lâu, tạo thành thế bao vây, Lưu Kiệt đã bị bịt miệng đè ở một bên từ lâu.
Còn cấm quân hai bên tường thành vốn nghe theo sự chỉ huy của bọn họ, lúc này đã không biết nên làm gì, không có tâm tình chiến đấu.
Vương Hiền phi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, tiếng cười kia vừa càn rỡ lại thê lương.
Bà ta vốn chẳng có dục vọng gì với quyền lợi, bà ta chỉ muốn nhìn Lâm Huân, người có bóng dáng của Lâm Dương thua mà thôi.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải Lâm Dương, những yêu những hận kia giờ này cũng trở nên vô nghĩa.
Quách Quý phi nói với Thi Phẩm Như: "Phu nhân, xin hãy nhanh chóng bắt những kẻ phản tặc dám làm loạn phạm thượng này lại!"
"Quách Nhã Duyệt!" Vương Hiền phi chỉ vào Quách Quý phi nói: "Ta là phản tặc, còn ngươi là cái gì? Ngươi luôn thận trọng từng bước, tỉ mỉ chuẩn bị, hiện giờ không còn ta và Hoàng hậu, ngươi cho rằng ngươi đã có thể xưng bá hậu cung, con của ngươi có thể làm Hoàng đế rồi ư?"
Quách Quý phi biến sắc: "Ngươi đừng nói nhảm! Rõ ràng là ngươi hai lần lén truyền tín vật, dụ Thái tử mưu phản!"
"Ta có nói nhảm hay không trong lòng ngươi hiểu rõ! Không sai, chuyện của Thái tử là do ta làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!