Chương 13: (Vô Đề)

"Cứu mạng!" Khởi La không biết bơi, liều mạng giãy giụa ở trong nước, hai chân như đạp vào thứ gì.

Nhưng nàng cũng không để ý được nhiều.

Ninh Khê lớn tiếng kêu cứu ở trên bờ, chẳng mấy chốc có rất nhiều hạ nhân chạy tới, có bà tử và gã sai vặt biết bơi cũng dồn dập nhảy xuống nước, bà tử ôm Khởi La bơi về bờ.

Khởi La lên bờ, cảm thấy cổ họng bị sặc rất khó chịu, hai tay che nguc ho khan.

Ninh Khê vội lấy vải dày bọc người nàng lại, liên tục hỏi thăm nàng có sao không.

Ngay sau đó, lại có một người được vớt lên, nằm thẳng trên mặt đất, hạ nhân có kinh nghiệm cấp cứu ngay tại chỗ.

Khởi La nhìn người nằm dưới đất: Ngũ quan tuấn tú, trên người là cẩm bào may bằng chỉ vàng và có hoa văn tối màu, vóc người rất cao lớn, vạm vỡ.

Nàng cảm thấy mặt mũi của người này rất quen...!

Một người trung niên chạy tới quỳ gối bên cạnh, sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Thế tử không sao chứ?" Nàng từng gặp nam nhân trung niên này ở Duyệt Lai Lâu! Mà người trước mặt này hẳn là vị công tử đánh cờ gần như hòa với Lục Vân Chiêu trong nhã gian...! Thế tử...! Bây giờ trong phủ chỉ có một Thế tử Dũng Quan hầu, chẳng phải Lâm Huân thì là ai?

Thiếu niên Lâm Huân...! Khởi La không nén nổi run rẩy, vội vàng muốn quay lưng đi, không ngờ Lâm Huân phun ra một ngụm nước, chậm rãi mở to mắt.

Con ngươi của hắn màu nâu, xinh đẹp như hổ phách có thể hút hồn người khác.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trái tim nàng rung động, chẳng biết tại sao lại chột dạ.

Lâm Huân chống khuỷu tay ngồi dậy, chậm rãi nói: "Ngươi có biết mình rất nặng hay không?"

Giọng của hắn trầm thấp, mang theo nửa phần quen thuộc khắc cốt ghi tâm và nửa phần hoàn toàn lạ lẫm.

Khởi La cúi đầu, cảm thấy cả trái tim như bị bóp mạnh, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Nghe thấy hắn nói chuyện, nhìn thấy hắn sờ sờ ở trước mặt, nàng không thể nào thản nhiên.

Tình yêu hoặc có thể là thù hận lập tức tuôn trào.

Nàng từng chờ mong nhìn thấy hắn thuở thiếu niên, hận mình sinh ra quá muộn vô số lần.

Nếu sinh ra cùng trang lứa với hắn, có phải không có tiếc nuối không? Chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh hắn, cho dù chỉ làm thiếp, thậm chí không danh phận thì sao chứ? Nàng từng khát vọng hắn như thế, không ngại trái lệnh phụ thân, không tiếc bán trong trắng.

Nhưng kiếp này thật sự gặp rồi...! thì sao đây? Nàng chỉ cần vừa nhìn thấy hắn là lại nhớ đến hai ngày mưa lớn kia, nhớ lại cái đầu rơi xuống trên pháp trường của phụ thân, nhớ tới thủ lĩnh quan sai lớn hơn nàng ba mươi tuổi xé rách váy áo của nàng, giày vò cơ thể của nàng ra sao...!

Nàng không khỏi run rẩy, hai tay ôm chặt bả vai, kiếp này nàng không muốn có liên quan gì với người này nữa!

Lâm Huân phát hiện ra thù hận mãnh liệt trong mắt Khởi La, cho rằng mình nói nặng lời, làm tổn thương lòng tự trọng của nàng.

Bên kia, Khởi La run rẩy đứng lên, kéo Ninh Khê bỏ đi không quay đầu lại.

"Ô hay? Lục tiểu thư bị sao vậy? Ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói!" Vu Khôn không nhịn được phàn nàn.

Triệu Nguyễn nghe nói Lâm Huân rơi xuống nước, vội vàng chạy tới bên hồ.

Tuy Lâm Huân có chút chật vật, toàn thân ướt sũng nhưng vẫn có khí chất cao quý xuất chúng.

Vu Khôn khoác áo choàng thêu đầu sư tử lên người hắn, hắn nghiêng đầu hắt hơi một cái.

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Nguyễn muốn nắm vai Lâm Huân quan tâm một phen, Lâm Huân lại lặng lẽ tránh đi.

Triệu Nguyễn hơi xấu hổ cười: "Huân Nhi, con không sao chứ? Ta gọi một đại phu đến xem cho con nhé.

Con ở trong phủ Quốc Công, dù thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì, nếu không chúng ta ăn nói thế nào với Dũng Quan hầu và Quận chúa đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!