Khởi La có thể cảm nhận rõ ràng thái độ thù địch của vị bá mẫu này.
Nàng cũng không biết ân oán trước kia của người lớn, chẳng qua là cảm thấy vị bá mẫu này như là đến thị uy.
Triệu Nguyễn dời mắt, nhìn xung quanh rồi thuận miệng hỏi: "Có hài lòng với chỗ này không?"
Quách Nhã Tâm hiền thục nói: "Để đại tẩu nhọc lòng rồi, hết sức hài lòng."
Triệu Nguyễn nghiêng đầu, cười nhạt nói: "Ta không nhọc lòng, người nhọc lòng là Quốc Công gia.
Nhưng mà trong phủ Quốc Công này nhiều phép tắc, các ngươi không có việc gì đừng tùy tiện đi lung tung.
Lần này bảo các ngươi trở về ở là ý của mẫu thân.
Gặp mặt nhị gia, bệnh của bà ấy cũng mau khỏe hơn."
Khởi La không thích cách nói chuyện của đại bá mẫu này, nhưng vừa mới đến không thể chống đối bà ta ngay lúc này, chỉ có thể bĩu môi.
Nàng từng nghe Từ ma ma nói vị đại bá mẫu này là con gái Triệu Thái sư, tỷ tỷ của bà ta là Hoàng hậu, bối cảnh Triệu gia cũng vô cùng cao quý.
Lúc trước Triệu Thái sư có công ủng hộ Hoàng thượng đăng cơ, cả nhà Triệu gia đều được trọng dụng.
Triệu Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ mập mạp của Khởi La, tâm trạng không khỏi tốt hơn: "Con bé này là Khởi La à? Nghe nói lúc ở phủ Ứng Thiên, nhị gia cố ý mời Hứa tiên sinh đến dạy học, chắc hẳn học hành rất giỏi nhỉ?"
Quách Nhã Tâm vội vàng nói: "Đứa nhỏ này học hành chỉ bình thường, sợ rằng bôi nhọ tiếng tăm lẫy lừng của tiên sinh.
Tất nhiên không thể nào sánh với mấy người A Bích."
Trên mặt Triệu Nguyễn có chút đắc ý: "Con gái không thích học hành cũng là bình thường.
Chẳng qua phủ Quốc Công chúng ta gia giáo rất nghiêm, A Bích từ nhỏ lại thông minh, bây giờ đã đọc hiểu "Luận Ngữ" và "Mạnh Tử", nữ tiên sinh thường xuyên khen con bé."
Khởi La nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang của Triệu Nguyễn thì nhớ lại chuyện kiếp trước mẹ kế cũng khen con gái của mình và chê bai nàng trước mặt người khác, không nhịn được thầm khinh thường.
Ninh Khê đứng ở bên cạnh, nhìn thấy vẻ khinh thường của Khởi La, lòng như gương sáng.
Hai quyển sách này, đừng nói là tiểu thư, ngay cả nàng cũng có thể đọc thuộc lòng còn có thể giải thích, chẳng biết vì sao đại phu nhân đắc ý như vậy? Chắc là nữ tử tầm thường đọc những cái này đã ghê gớm lắm rồi?
Lúc này, một nha hoàn bước nhanh từ ngoài viện vào, ghé tai Triệu Nguyễn nói một hồi.
Triệu Nguyễn lộ vẻ mặt vui mừng, lúc rời đi còn quay đầu lại căn dặn Quách Nhã Tâm: "Các ngươi ở lại đây, đừng tùy tiện đi lung tung.
Nghe chưa?"
Quách Nhã Tâm gật đầu, một tốp người hầu vây quanh Triệu Nguyễn rời đi.
Chờ mọi người thu xếp ổn thỏa trong viện, Quách Nhã Tâm lại tự mình tới phòng bếp làm một bát canh, vừa đúng lúc Chu Minh Ngọc trở về.
Ông c0i áo ngoài ra đưa cho Ngọc Trâm, nói với Quách Nhã Tâm: "Mẫu thân không có gì đáng ngại, chỉ là tức giận trong lòng thôi.
Bây giờ Hoàng thượng đang nổi nóng, người ngoài nói gì cũng nghe không lọt.
Ý mẫu thân là bố trí chức vụ cho ta trước tiên rồi sau đó lại nghĩ cách giúp đỡ đại ca.
Đúng rồi, nàng đoán xem vừa rồi ta gặp người nào?"
Quách Nhã Tâm múc cho ông và Khởi La một bát canh, mỉm cười hỏi.
"Thế tử Lâm Huân của Dũng Quan hầu." Chu Minh Ngọc thở dài: "Lúc rời kinh gặp thấy hơi lớn thôi, bây giờ đã không nhận ra nổi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!