Chương 10: (Vô Đề)

Chỗ Khởi La cũng rối ren, Từ ma ma kéo mấy nha hoàn Ninh Khê chuẩn bị đồ đạc.

Từ ma ma nói: "Lần này lệnh điều động đến rất gấp, muốn lão gia vào kinh báo cáo công việc trong vòng nửa tháng, e rằng tiểu thư không kịp tạm biệt biểu công tử nên viết một bức thư đi."

Trong lòng Khởi La cũng có chút lo lắng mơ hồ.

Những năm qua sống quá giản đơn hạnh phúc bởi vì bên cạnh cha chỉ có mẹ.

Nhưng mà tới phủ Quốc Công thì rất khác, trên có Trưởng Công chúa, đại bá, đại bá mẫu.

Đại bá còn có ba di nương, tổng cộng sinh ra sáu người con, năm người lớn hơn nàng, còn có một tiểu đệ đệ mới ba tuổi, mối quan hệ phức tạp khó mà tưởng tượng.

Nàng bỏ túi tiền đã làm xong vào trong thư, muốn Từ ma ma phái một người chuyển cho Lục Vân Chiêu.

Thật ra túi tiền ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là những năm qua Lục Vân Chiêu đi du lịch nơi khác luôn mang quà về cho nàng, nàng không có quà gì đáp lễ, chỉ có thể tự mình làm quà bày tỏ tấm lòng.

Nhưng những người xung quanh thấy thứ này, ý nghĩa lại khác hẳn.

Nhất là Từ ma ma, bà nhìn Khởi La và Lục Vân Chiêu là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm sâu nặng.

Lục Vân Chiêu lại đối xử đặc biệt với Khởi La, khó tránh khỏi có những suy nghĩ khác.

Mùa thu năm nay Lục Vân Chiêu phải thi Phát Giải, ba vị trí đầu là gần như chắc chắn.

Kỳ thi của Lễ bộ năm sau nếu giành hạng nhất...! bằng học thức và tướng mạo của hắn, người muốn mai mối còn không đạp vỡ bậc cửa à? Tuy hắn xuất thân không tốt nhưng những năm qua chắc chắn có không ít cô nương thích hắn.

Từ ma ma sốt ruột trong lòng, chạy tới hỏi Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm.

Quách Nhã Tâm ngại nói mấy chuyện này còn quá sớm này, Chu Minh Ngọc lại cân nhắc nói: "Chúng ta không thể che chở Giảo Giảo cả đời, nếu như Vân Chiêu có thể đồng ý, về sau Giảo Giảo có thêm một chỗ dựa.

Nàng để ý xuất thân của thằng bé, không xứng với Giảo Giảo ư?"

"Đương nhiên không rồi.

Thằng bé quả thật thông minh đáng tin cậy, cũng rất tốt với Giảo Giảo.

Thiếp không hy vọng tương lai Giảo Giảo gả cho người hiển quý bị người ta khinh bỉ, Vân Chiêu như vậy cũng tốt.

Nhưng Giảo Giảo mới chín tuổi...! Vân Chiêu đã là người lớn rồi."

"Cho nên mới phải hỏi thử ý của thằng bé." Chu Minh Ngọc gọi Từ ma ma tới trước mặt, dặn dò vài câu rồi để Từ ma ma cầm đồ đến thư viện.

Lúc chiều muộn, Từ ma ma từ thư viện trở về, Quách Nhã Tâm vội hỏi bà: "Sao rồi?"

Từ ma ma giao một cái vòng tay bạc cho Quách Nhã Tâm, vẻ mặt nghi hoặc: "Biểu công tử không nói được cũng không nói không được, chỉ cho nô tỳ cái này, muốn nô tỳ giao cho phu nhân.

Sau đó nói mấy năm này cậu ấy chưa có ý định thành thân."

Quách Nhã Tâm nhận lấy xem, là vật nhị tỷ từng mang.

Nhưng Vân Chiêu có ý gì nhỉ?

Chu Minh Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: "Vân Chiêu cho cái vòng tay này hiển nhiên là đã hiểu ý của chúng ta.

Nhưng dù sao Giảo Giảo vẫn còn nhỏ, thằng bé chỉ xem con bé là muội muội, e rằng còn chưa nghĩ tới chuyện nam nữ.

Ý của thằng bé chắc là chờ Giảo Giảo lớn hơn một chút, bàn lại hôn sự không muộn.

Thằng bé bằng lòng chờ Giảo Giảo thêm mấy năm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!