Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần.
Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình.
Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng.
Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ.
Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt.
Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi.
Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân.
Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất.
Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày.
Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột...!
Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp.
Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi.....!
Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai.
Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước.
Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: "Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!"
Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài.
Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy.
Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư?
Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân.
Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi.
Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng.
Nàng là cô bé ấy?
Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc.
Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt.
Nàng ta tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi.
Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?"
[*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng.
Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: "Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo."
Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!" Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ.
Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!