Đại nạn không chết, về sau ắt có phước đức. Bình an khỏe mạnh, đại cát đại lợi."
"Đại nạn không chết, về sau ắt có phước đức. Bình an khỏe mạnh, đại cát đại lợi."
Giữ vẻ mặt hiền hậu, bà Đàm đi từ phòng bệnh này sang phòng bệnh khác, treo bùa bình an đỏ tươi trên đầu giường mỗi bệnh nhân. Bà không giữ bất kỳ chức vụ nào trong Đàm Thị, lúc này đến Úc với tư cách là gia đình của lãnh đạo cấp cao tập đoàn để thăm hỏi nhân viên, theo thứ tự, đầu tiên là phòng của Lâm Thi Như, sau đó là Đàm Hạo Dương. Bà trò chuyện với từng người một lúc rồi đi đến phòng bệnh của Phùng Liễm Thần.
Phùng Liễm Thần mặc áo bệnh nhân, đang gọi điện thoại. Bà Đàm đối xử bình đẳng, cũng treo bùa bình an phía trên giường của anh: "Bình an khỏe mạnh, đại cát đại lợi."
"Cảm ơn bác đã có lòng, còn phải bay cả một chặng đường dài đến đây." Phùng Liễm Thần vội vàng cúp máy rồi ngồi dậy.
"Bà nội của cậu lớn tuổi rồi, chúng tôi không dám làm phiền bà cụ, thế nên tự ý quyết định liên lạc với mẹ cậu, bà ấy cũng rất lo lắng."
"Dạ, cũng vừa nói chuyện điện thoại với bà ấy." Chất giọng giận dữ của Ngô Mãn Hương vọng hết ra ngoài cửa, chửi sa sả rằng Đàm Thị rảnh rỗi sinh nông nổi, chẳng có việc gì làm hay sao mà cử người ra nước ngoài cho nên chuyện. "Cũng may là không thật sự xảy ra việc gì, bà ấy có thể hiểu được."
Cả hai đều cảm thấy nói chuyện với nhau hơi xấu hổ, nhưng nếu cùng im lặng thì sẽ càng lúng túng hơn, thế là đành phải tiếp tục khách sáo, giả vờ nói chuyện rất ra dáng, như thể những khúc mắc trước đó chưa từng xảy ra. Tấm bùa bình an đỏ tươi treo trên tường rất bắt mắt.
Trên đầu giường còn đặt tờ báo vừa giao sáng nay, những bức ảnh được đăng là một hoạt động tưởng niệm do công chúng tự nguyện tổ chức sau khi công tác cứu hộ kết thúc. Nhiều người đã đổ xô đến khu vực xung quanh mỏ để đặt hoa, tạo nên một biển hoa trắng mênh mông dành cho những nạn nhân xấu số khác.
Phùng Liễm Thần liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Sống sót sau tai họa, lại được nhìn thấy trời xanh mây trắng, mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Trong vụ tai nạn dưới mỏ này, họ bị mắc kẹt dưới lòng đất gần nửa tháng. Cuộc giải cứu thành công làm lòng người phấn khởi, khi tin tức được lan truyền, tất cả các phương tiện truyền thông đều ăn mừng, như thể đang mừng những người anh hùng trở về.
Kỳ tích sống sót này vừa là nhờ vào nỗ lực của đội cứu hộ, vừa nhờ sự kiên trì của chính các nạn nhân. Sau vài ngày cảnh giác lẫn nhau, dưới áp lực sinh tồn, nhóm của Phùng Liễm Thần và người công nhân địa phương tên là John kia cuối cùng đã thiết lập được mối quan hệ tin cậy. Họ cùng nhau dọn bớt đá để tạo không gian hoạt động, sau đó nhờ hiểu biết của John về đường hầm mỏ, họ đã tìm thấy một gói dụng cụ khẩn cấp dành cho tai nạn.
Bên trong có khá nhiều bánh quy nén, cộng thêm nước thu thập được từ trong đường hầm, họ mới có thể chống đỡ đến cuối cùng bằng sức sống ngoan cường của mình.
Họ kiên trì đến khi đội cứu hộ đưa ống nhựa xuống, tình hình được cải thiện hơn nhiều, không chỉ có thể tiếp tế đồ ăn nóng mà còn có thể yêu cầu món mình muốn ăn. Vitamin, Coca, quần áo và nệm hơi đưa xuống, thậm chí còn có cả sạc dự phòng để sạc điện thoại.
Khoảnh khắc lối đi mở ra đáng lẽ phải là khung cảnh khó quên nhất trong đời, nhưng thực tế dường như chỉ còn lại ấn tượng hỗn loạn và mơ hồ. Đầu tiên họ nâng Lâm Thi Như ra ngoài, thứ tự của hai người ở giữa thế nào thì đã quên mất, Phùng Liễm Thần chỉ nhớ mình là người ra đi sau cùng.
Sau một thời gian dài không có ánh sáng, mắt người không thể chịu được, ngay khi trở lại mặt đất là anh bị thứ gì đó chụp lên che đầu lại. Trước khi tầm nhìn biến mất, hình ảnh duy nhất còn lại là khuôn mặt râu ria lởm chởm và những ngón tay lấm lem bụi bẩn của Đàm Sĩ Chương. Và biểu cảm vừa khóc vừa cười cực kỳ xấu xí trên khuôn mặt y.
Khi có người đỡ mình đi, Phùng Liễm Thần vẫn còn tâm trạng nghĩ, khó khăn lắm mới gặp được nhau, trông y thế này là thế nào. Dĩ nhiên, người bị kẹt bên dưới như họ có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao, tóc tai bù xù, mặt mũi đen đúa, thảm hại không tả nổi. Thôi bỏ đi, nghĩ ngợi thêm làm gì, chuyện đã qua thì đã qua rồi.
Bà Đàm rõ ràng không phải là người quen thỏa hiệp. Bà vẫn cứ nói năng dè dặt, chậm rãi, lạnh nhạt, nhưng lần này thái độ đã mềm mỏng hơn. Bà ở lại phòng bệnh trò chuyện nửa tiếng, chỉ nói về những chuyện thường ngày trong gia đình. Nhưng thực ra từ đêm hôm trước, Đàm Ân Nhã đã tiết lộ cho Phùng Liễm Thần biết khi mẹ cô bé đến chùa lạy Bồ Tát, bà cầu nguyện rất thành tâm, nói rằng nếu lần này mọi việc suôn sẻ, chắc chắn sẽ quay lại trả lễ.
Còn những chuyện khác, ngoài tầm kiểm soát của bà, vậy đành tùy duyên tùy người thôi.
Phùng Liễm Thần xỏ dép vào, xuống giường tiễn bà Đàm ra về. Anh nghe thấy tiếng động, Lâm Thi Như từ phòng bên thò đầu ra.
Phùng Liễm Thần liếc nhìn cô, giả vờ lạnh mặt: "Cô lại đang nghe gì vậy?"
Đã cùng nhau trải qua sinh tử, mối quan hệ của họ đã có bước nhảy vọt về chất. Lâm Thi Như nói không chút kiêng dè: "Ôi trời, lần này không có ngồi lê đôi mách."
Trước khi sếp cũ kịp phản ứng, Lâm Thi Như vội vã trốn vào trong, nhưng lại nghe xoảng một tiếng, có vẻ như cô tự mình va vào cửa.
Phùng Liễm Thần đi lại chưa được nhanh nhẹn lắm, không phải do chấn thương mà do thời gian dài bị kẹt trong không gian hẹp, các nhóm cơ chưa quen với việc vận động, cần phải phục hồi dần dần. Anh khập khiễng đi tới gõ cửa: "Đừng hào hứng quá như thế."
Lâm Thi Như mở cửa lại: "Đùa thôi, đùa thôi, tôi hứa sau khi về nước sẽ không nói lung tung gì hết."
Phùng Liễm Thần gọi cô: "Ra đi, xuống lầu vận động một chút, khỏe lại sớm thì được về nhà sớm."
Khi hai người đi qua một phòng bệnh khác, là của Đàm Hạo Dương, cả hai vô thức ngừng nói cười, hạ giọng. Như thể sợ Đàm Hạo Dương nghe thấy tiếng thì sẽ chạy ra tham gia, hai người làm công ăn lương vô thức cô lập gã.
Hơn nữa, bản thân hiện đang nắm giữ một tin tức kinh thiên động địa, Lâm Thi Như vẫn chưa tiêu hóa hết, cô sợ kỹ năng diễn xuất của mình không đạt yêu cầu. Không khó để nhìn thấu chút ý đồ thầm kín của Đàm Hạo Dương, nhưng ai mà ngờ đằng sau lại còn một chuyện tình tay ba phức tạp kia chứ. Trước đó, Lâm Thi Như chưa bao giờ nhận ra rằng giữa Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương cũng có quan hệ nào đó.
Cô thậm chí còn không nhận ra rằng tổng giám đốc tập đoàn cũng là con người, cũng có thất tình lục dục. Mặc dù suy nghĩ kỹ thì không có gì lạ, nhưng vẫn có một cảm giác rất kỳ cục. Giống như khi còn đi học, đột nhiên phát hiện ra ngay cả thầy hiệu phó nghiêm khắc vô tình cũng có người yêu, thậm chí còn là một mối tình trái luân thường đạo lý sau lưng mọi người. Chắc khi về nhà sẽ không bị chém đầu đâu nhỉ?
Phùng Liễm Thần bề ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm lắm, nhưng Lâm Thi Như cảm thấy anh vẫn có vẻ như thẹn quá hóa giận. Nhưng khó mà nói được là vì Đàm Hạo Dương không biết giữ mồm giữ miệng, hay là vì Đàm Sĩ Chương cứ khăng khăng nói một câu như thế ngay trước mặt mọi người, hay là vì cô bất hạnh đã nghe thấy hết mọi chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!