Ngày hôm sau, lúc Sở Hàm đến công ty liền nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc vừa từ phòng nhân sự ở tầng 1 đi ra.
"Chào buổi sáng." Cậu ta cười với Sở Hàm.
Sở Hàm có một chút ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Tiểu Bắc nói: "Bắt đầu từ ngày mai em cần đến đây để giúp chú Hà làm việc, hôm nay đến trước để báo cáo."
Đôi mắt sau mắt kính của cậu ta có mang một chút nụ cười. Nhưng không biết nói vì sao Sở Hàm luôn cảm thấy nụ cười đó không đơn thuần.
"Ra là thế, thế thì tốt quá rồi." Nhưng cho dù như thế, Sở Hàm vẫn học theo bộ dạng của Tề Hạo khách khí nói với cậu ta.
"Về sau nếu có chỗ nào không hiểu, nhờ anh họ chỉ giáo thêm cho em."
Mặc dù cậu ta đang yêu Hà Hinh, nhưng rốt cuộc vẫn chưa kết hôn. Lúc này đã gọi "Anh họ anh họ". Sở Hàm chỉ cảm thấy quá vồn vã.
"Làm gì có làm gì có, cậu thông minh thế chắc học là biết liền à." Sở Hàm đã không muốn nói nhiều thêm với cậu ta. Cô từ trước đến nay luôn biểu hiện cảm xúc ra khuôn mặt. Lúc này có thể nhịn được đã là cố gắng lắm rồi.
Cô vốn muốn đi về phòng làm việc, nhưng cuối cùng chịu không được hiếu kỳ trong lòng hỏi: "Đúng rồi, Mạc tiên sinh trước đây học ở học viện sư phạm kỹ thuật Dương Châu đúng không?"
Nụ cười treo trên khuôn mặt của Mạc Tiểu Bắc đột nhiên đông cứng lại trong giây lát. "Anh họ sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?" Cậu ta phản ứng kịp lại liền nhanh chóng cười nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không có gì. Chỉ là tối qua sau khi về chị dâu cậu luôn mồm nói mặt cậu trông rất quen." Sở Hàm trả lời, "Không giấu gì cậu, chị dâu cậu tốt nghiệp ở học viện sư phạm kỹ thuật Dương Châu."
"Hóa ra như thế." Mạc Tiểu Bắc cười, "Như vậy thì em và chị dâu cũng được tính là một nửa bạn cùng trường với nhau."
"Một nửa bạn cùng trường." Sở Hàm cũng cười.
"Vậy nếu anh họ không còn việc gì nữa thì em đến chỗ chú Hà trước đây. Chú ấy vừa bảo em qua chỗ chú ấy sau khi xong việc ở phòng nhân sự." Mạc Tiểu Bắc nói.
"Được." Sở Hàm đáp lại.
Trong tích tắc Mạc Tiểu Bắc đi qua chỗ cô, Sở Hàm lại đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu sắp về phòng nào làm việc?"
"Phòng nghiên cứu phát triển." Mạc Tiểu Bắc ngoảnh đầu lại nói, "Chủ yếu phụ trách mảng kế hoạch quảng cáo."
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chuẩn xác đến đàng sợ. Mặc dù Sở Hàm chỉ đơn giản nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc có vài câu, mặc dù Mạc Tiểu Bắc trong quá trình đó luôn luôn nở nụ cười. Nhưng căn cứ vào nụ cười tự dưng đông cứng của cậu ta lúc nãy, Sở Hàm tin rằng lời đồn liên quan đến cậu ta năm ấy hoàn toàn không phải là không có căn cứ.
Chỉ là cô không biết rằng, sự u ám bẩn thỉu trong thâm tâm của Mạc Tiểu Bắc giống những con sóng dào dạt trên sông cuồn cuộn chảy tới.
So với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Tề hạo kỳ thực không thể hiểu được vì sao phụ nữ có thói quen trước khi ăn cơm nhất định phải lấy điện thoại ra chụp ảnh. Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ trên thế giới này.
Do mới lĩnh lương nên những đồng nghiệp trong phòng làm việc của Sở Hàm đang bàn bạc việc cùng nhau đi ăn hàng. Đây dường như hoạt động thường xuyên mỗi tháng một lần của phòng bọn họ. Cho nên khi Tề Hạo nhắn tin cho Sở Hàm nói về việc này, Sở Hàm không bất ngờ một tí gì.
Cuối cùng tại một nhà hàng sân vườn bên hồ, nhân viên phục vụ vừa mang hết đồ ăn lên, chị Lâm bọn họ đều rút điện thoại ra chụp ảnh. Tề Hạo ngồi bên cạnh nhìn, anh nghe thấy tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, lờ mờ có cảm giác như mình đang đi vào phòng chụp ảnh vậy.
Thịnh An ngồi ở một bên, Tề Hạo vốn dĩ cho rằng cậu ấy không đến buổi tiệc hôm nay, nhưng không ngờ cậu ấy lại không từ chối.
Có lẽ Tề Hạo ngồi liên tục, không giống như những người khác đang chụp ảnh, chị Lâm cảm giác có chút gì kỳ lạ liền hỏi: "Sở Hàm, hôm nay cô làm sao thế? Bình thường cô luôn là người chụp ảnh chăm chỉ nhất cơ mà?"
Tề Hạo: "Ờ, điện thoại em sắp hết pin rồi, các chị cứ chụp ảnh đi."
Năng lực ứng biến của anh từ trước đến nay luôn tốt, nói như thế chị Lâm cũng không nghi ngờ gì.
Được một lúc, nhóm người cuối cùng cũng đã chụp ảnh xong, chị Lâm nói: "Được rồi, mọi người ăn cơm thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!