Chương 4: (Vô Đề)

Tề Hạo ngồi trước bàn làm việc của Sở Hàm, từ lúc đi làm đến giờ chưa đến một tiếng nhưng anh đã xem điện thoại không dưới 60 lần. Trong lòng anh luôn lo lắng không biết tình thế chỗ Sở Hàm như thế nào.

Nghĩ một lúc, cuối cùng anh lấy điện thoại nhắn một tin cho Sở Hàm:

"Không vấn đề gì chứ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi tin nhắn gửi đến Sở Hàm, Sở Hàm vừa dựa vào nội dung mà Tề Hạo viết hôm qua để phát biểu về kế hoạch và phân tích bán hàng tuần này. Nhìn thấy sắc mặt nhã nhặn của sếp to nhất công ty Hà Trường Lâm, cũng là chú của Tề Hạo, Sở Hàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì cô cuối cùng cũng vượt qua được ải này. Nhân lúc giám đốc sản xuất Lục Nghiêm Phát đang phát biểu, cô nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin trả lời Tề Hạo: "tạm thời OK".

Màn hình điện thoại truyền đến tin nhắn trả lời của Sở Hàm, trái tim Tề Hạo mới miễn cưỡng không còn thấp thỏm. Từ sáng đến giờ Tề Hạo cảm thấy anh như đi đánh hết trận này đến trận kia vậy. May là anh không mắc bệnh nhồi máu cơ tim nếu không thì anh sớm đã phải vào viện rồi.

Uống một ngụm nước, Tề Hạo đột nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh. Anh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Chắc là vì tâm trạng hồi hộp đột nhiên được gỡ bỏ hay là theo thói quen, anh không nghĩ gì liền đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.

Cậu thanh niên vừa đến phòng của Sở Hàm tháng trước thực tập Thịnh An đang đi tiểu tiện. Tề Hạo đi đến bên cạnh cậu ấy, đang định cởi quần ra thì Thịnh An ở bên cạnh run cầm cập nói: "Chị Sở, chị Sở Hàm".

"Việc gì thế?" Tề Hạo ngoảnh đầu lại, bàn tay anh đã đang cởi cúc quần sooc bò.

Thịnh An cố sức nuốt nước bọt, ánh mắt cậu ta nhìn vào mặt của Tề Hạo rồi lướt xuống nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đã cởi cúc quần của anh.

Tề Hạo như tỉnh giấc mộng, anh cuối cùng ý thức được mình đang đội lốt khuôn mặt của Sở Hàm, lúc này đang xuất hiện trong nhà vệ sinh nam, đồng thời còn có động tác muốn cởi quần trong thật kì quái. Càng chết người hơn, là anh đã cởi được chiếc cúc trên quần ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nhanh chóng dùng tay che lại lúng túng nói: "Tôi, tôi đi nhầm chỗ rồi. Cậu, cậu đừng để bụng nhé."

"Không, không sao". Thịnh An đỏ mặt nói. Anh vừa rồi kỳ thực mới tiểu tiện được một nửa, nhưng bây giờ anh đứng đơ người không còn có ý định đi tiểu nữa.

Tề Hạo kéo khóe miệng cố sức lặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn lúc khóc. Sau đó nhanh như chớp anh chạy ra ngoài. Anh vừa chạy vừa chửi bới: "Thật đáng chết, làm sao có thể quên rằng mình bây giờ là Sở Hàm hả?"

Còn ở nơi kia, Sở Hàm cũng đi vệ sinh sau khi kết thúc cuộc họp. Cô như một tên trộm đứng ở cửa nhìn xung quanh rất lâu. Nhìn thấy nhà vệ sinh nam không có người, cô mới dè dặt đi vào. Nhưng cô chựa kịp đi vệ sinh thì Lục Nghiêm từ bên ngoài tiến vào.

"Tề Hạo, anh cũng đi vệ sinh à?" Lục Nghiêm vừa nói vừa nhanh chóng kéo khóa quần.

Tốc độ của cậu ấy quá nhanh làm cho Sở Hàm không kịp phản ứng. Không lâu sau liền có một tiếng "róc rách róc rách" vang lên.

"Anh còn đứng đó làm gì vây?"  Lục Nghiêm nhìn Tề Hạo một cái hỏi.

Sắc mặt của Sở hàm lúc trắng lúc đỏ như một tên trộm mới trộm đồ lại bị bắt, đứng đó không biết phải làm sao. Tuy nhiên để không gợi sự chú ý của Lục Nghiêm, cô vẫn nở một nụ cười gượng gạo đi qua.

Thành thực mà nói, Sở Hàm và Tề Hạo đã kết hôn được 7 năm, cô đã quá quen thuộc với tất cả các bộ phận trên cơ thể Tề Hạo. Nhưng không có nghĩa là cô có thể yên lòng yên dạ khi đối mặt với chỗ thầm kín của những người đàn ông khác.

Tục ngữ nói thật đúng: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói.

Bồn tiểu tiện của nam mặc dù độc lập từng cái, nhưng ở giữa không có vật gì che chắn. Sở Hàn đứng ngay bên cạnh Lục Nghiêm, cô chỉ cần liếc mắt một tí là đã có thể nhìn thấy phần kín của Lục Nghiêm rồi.

Sở Hàm vừa kéo khóa quần vừa cố gắng tránh né tầm mắt. Nhưng không biết có phải là do quá căng thẳng hay không, cô kéo mấy lần mà không được.

"Làm gì thế? Đi tiểu tiện mà vất vả thế?" Lục Nghiêm ở bên hỏi.

"Tôi…" Sở Hàm vốn dĩ thấp thỏm không yên, nghe thấy Lục Nghiêm nói thế liền muốn giải thích. Thế nhưng cô vừa quay đầu ra thì nhìn thấy Lục Nghiêm đúng lúc nhét phần kín vào trong quần.

"…"

Sở Hàm phút chốc cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cô chịu đả kích không kém gì buổi sáng hôm đó, khi cô vừa thức dậy liền phát hiện mình biến thành Tề Hạo.

Khi cô suýt nữa hét to lên thì Lục Nghiêm lại hỏi: "Anh đơ người ra làm gì vậy?"

"Tôi…tôi…" Sở Hàm đỏ mặt tía tai nói: "Tôi đi đại tiện!" Nói xong cô liền chạy nhanh như cắt chui vào phòng đại tiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!