Chương 36: (Vô Đề)

Vì không muốn làm cho Tề Hạo cảm thấy lo lắng, Sở Hàm không hề nói sự việc hôm đó với anh. Suy cho cùng, cô chỉ nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc và Từ Khải ở cùng với nhau. Hai người nói những gì, cô không hề nghe thấy.

Cô không biết rằng, khoảnh khắc cuối cùng mà Mạc Tiểu Bắc rời đi, đã phát hiện ra tung tích của cô hiện ra trong gương chiếu hậu.

Hai ngày sau, Sở Hàm đang quét dọn vệ sinh ở nhà, đột nhiên có một cuộc điện thoại số lạ gọi đến. Cô nhấc máy lên, nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói: "1 giờ chiều hôm nay, Mạc Tiểu Bắc hẹn gặp Từ Khải ở tầng thượng trung tâm thương mại. Cô nếu như muốn biết bí mật của Mạc Tiểu Bắc thì đến đợi ở đó đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đó nói xong liền gác máy. Sở Hàm hỏi liên tiếp mấy lần anh là ai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng điện thoại bận truyền đến mà thôi.

Sở Hàm lại gọi cho số điện thoại đó một lần nữa, nhưng lại không có người nhấc máy. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gác máy. Sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Tề Hạo. Nhưng chỗ của Tề Hạo cũng không có người nhấc máy.

Sở Hàm đặt điện thoại xuống, nhìn thời gian một cái. Lúc đó chính là 12 giờ 30 phút trưa, cách thời gian trong cuộc điện thoại nói chỉ còn 30 phút. Sở Hàm không còn nghĩ nhiều, trực tiếp cởi chiếc tạp dề trên người xuống hướng về cửa chạy ra ngoài.

Tề Hạo vừa photo xong công văn theo yêu cầu của chị Lâm, trở về phòng làm việc. Thịnh An nói với cô: "Chị "Sở Hàm", chị vừa có điện thoại. Hình như anh "Tề Hạo" gọi đến."

Tề Hạo đặt tài liệu trong tay xuống, nói một tiếng: "Biết rồi, cảm ơn" Rồi đi đến bàn làm việc cầm điện thoại lên. Anh vừa lướt mở khóa màn hình liền nhìn thấy cuộc gọi lỡ của Sở Hàm, mà còn là rất nhiều cuộc.

Tề Hạo phút chốc cau mày. Sau khi đi ra ngoài phòng làm việc, anh lập tức gọi lại cho Sở Hàm một cuộc điện thoại.

Khi chuông điện thoại kêu lên, Sở Hàm đang lái xe. Lúc đó chỉ còn cách thời gian nói trong điện thoại 20 phút. Cô nhấc máy lên, nói một câu: "Tề Hạo, anh xem như là đã xuất hiện rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tề Hạo nhỏ nhẹ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Sở Hàm trả lời nói: "Vừa rồi có người gọi điện đến cho em, nói là Mạc Tiểu Bắc hẹn gặp Từ Khải ở tầng thượng trung tâm thương mại. Anh ta nói rằng nếu em muốn biết bí mật của Mạc Tiểut Bắc thì đến đợi ở đó."

Tề Hạo vừa nghe thấy lập tức cau mày, anh hỏi Sở Hàm: "Em bây giờ đang ở đâu?"

Tất cả lòng dạ của Sở Hàm đều đặt vào người Mạc Tiểu Bắc và Từ Khải. Cô không chú ý một chút gì đến sự lo âu trong lời nói của Tề Hạo, chỉ nói: "Em đang trên đường đi đến trung tâm thương mại." Đèn xanh ở ngã tư phía trước lúc này sáng lên, Sở Hàm đạp một chân vào ga nói: "Em tạm thời không nói với anh nữa, anh mau qua đây đi." Cô nói xong liền gác máy.

"Sở Hàm." Tề Hạo la lên, nhưng đầu dây bên kia lúc này lại chỉ truyền đến âm thanh đang bận.

Tề Hạo tức khắc cau mày, anh ý thức được rằng sự tình hoàn toàn không đơn giản như lời nói của Sở Hàm. Không nghĩ ngợi nhiều, sau khi gác máy xong anh liền lập tức chạy xuống phúa dưới tòa nhà công ty.

Tầng thượng trung tâm thương mại. Đúng như lời nói trong cuộc điện thoại vừa nãy, Mạc Tiểu Bắc đang đứng cùng với Sở Hàm ở đó.

Từ Khải hai tay đút vào trong túi quần, anh ta hoàn toàn dửng dưng nói: "Tiền đâu."

Mạc Tiểu Bắc lại không để ý đến anh ta, chỉ nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm nói: "Ảnh đâu?"

Từ Khải cười: "Xem cậu cuống lên kìa, đều ở đây cả." Từ Khải đang nói, liền móc một tệp ảnh từ trong túi áo khoác của mình ra. Sớm đã vào thời tiết mùa thu, anh ta mặc một chiếc áo jacket màu đen. "Cả những bức ảnh gốc đều ở đây cả, cậu cứ an tâm đi."

Mạc Tiểu Bắc nhìn những bức ảnh trong tay anh ta một cái, cậu ta lúc này từ trong cặp sách của mình móc ra một xấp tiền đưa cho Từ Khải. Khi Từ Khải cầm lấy xong, nhìn vào số tiền trong đó hoàn toàn không đạt tới con số mà anh ta muốn, "Cậu như này là có ý gì?" Từ Khải hỏi, "Đã chốt là 200 vạn, cậu liền đưa cho tôi một chút thế này? Là cố ý trêu chọc tôi sao?"

Mạc Tiểu Bắc nhìn anh ta một cái, "Anh vội cái gì, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển toàn bộ vào tài khoản ngân hàng của ông."

Tề Khải nhìn sắc mặc cậu ta trầm tĩnh, không giống như là đang lừa dối, liền cũng lơ là cảnh giác. "Mong là cậu không dám lừa dối tôi." Anh ta cất tập tiền trong tay đi, sau đó đưa những bức ảnh vào tay Mạc Tiểu Bắc.

Mạc Tiểu Bắc nhận lấy, nhưng không hề nôn nóng cất đi. Cậu ta vẫn cứ nhìn vào bầu trời trong xanh đó, tiến vài bước về phía trước, hỏi: "Từ Khải, anh học nhiếp ảnh. Nếu như để anh chụp bầu trời, anh sẽ chụp từ góc độ nào thế?"

Từ Khải phút chốc không hiểu lắm ý nghĩa của lời cậu ta nói, chỉ tiến về phía trước nói: "Tôi học nhiếp ảnh đã là sự việc nhiều năm về trước rồi, cậu còn hỏi cái này làm gì?"

"Nói đi mà."  Khóe môi của Mạc Tiểu Bắc hơi hếch lên, "Anh lẽ nào không hoài niệm một chút gì quá khứ sao?"

Từ Khải của quá khứ như thế nào? Có lẽ cũng là một thanh niên tràn đầy chí hướng và hoài bão. Nhưng về sau trước mặt số phận và hiện thực, anh ta vẫn thất bại hoàn toàn.

Có lẽ lời của Mạc Tiểu Bắc, gợi lại một chút tâm tư của anh ta. Anh ta tiến về phía trước một bước nói: "Nhiếp ảnh coi trọng đến kĩ xảo chụp ảnh. Nếu như muốn bức ảnh mà mình chụp ra đem lại chấn động cho người khác về mặt thị giác, người chụp ảnh luôn luôn phải tiến hành lấy sáng ở các góc độ khác nhau. Nếu như là tôi, tôi có thể sẽ đứng ở trên chỗ này chụp." Từ Khải đang nói, liền chỉ tay về phía hàng rào bảo vệ bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!