Chương 25: (Vô Đề)

Buổi tối, Sở Hàm về đến nhà, nói hết toàn bộ sự việc với Tề Hạo. Để Tề Hạo tin vào lời cô nói, cô còn lấy tấm ảnh trong điện thoại mình cho Tề Hạo xem.

Tề Hạo xem những bức ảnh đó, ấn đường nhíu chặt lại.

Rất lâu sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Sở Hàm hỏi: "Em một mình đi sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sở Hàm không nghĩ đến Tề Hạo sẽ hỏi như thế, cho nên trong phút chốc nhìn anh hiền lành gật đầu.

"Sự việc lớn như thế, em vì sao đều không bàn bạc một chút với anh?" Thần sắc của Tề Hạo lạnh xuống.

"Em sợ anh lại nói em đa nghi như Tào Tháo."  Sở Hàm có chút vô cùng tủi thân nói.

"Em sợ anh nói em, vậy em liền không sợ anh lo lắng sao?" Tề Hạo chất vấn lại.

"Em…" Sở Hàm phút chốc không nói nên lời.

"Sở Hàm, em đã tưng nghĩ rằng. Nếu như Mạc Tiểu Bắc thật sự có bí mật gì xấu xa, em một mình như vậy theo dõi cậu ta, nguy hiểm như thế nào không?" Tề Hạo lúc này lại nói, "Em đã từng nghĩ rằng, em nếu như xảy ra chuyện gì, anh và Đậu Đinh sẽ như thế nào chưa?"

Sở Hàm cúi đầu xuống, cô biết rằng việc hôm nay cô làm như thế có chút thiếu sót suy nghĩ. Cho nên cũng ngoan ngoãn nghe Tề Hạo răn dạy quở mắng không phản bác lại. Qua một lúc lâu, Sở Hàm mới ngước đầu lên, cô lấy tay nắm lấy tay áo của Tề Hạo, có một chút nũng nịu: "Thôi mà, em biết mình sai rồi, anh đừng tức giận nữa."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tề Hạo kì thực không hề tức giận, chỉ là bởi vì lo lắng , cho nên giọng điệu lời nói vừa rồi có thêm chút nặng nề. Anh nhìn Sở Hàm nói: "Lần sau nếu còn có sự việc như thế này, nhớ rằng nhất định phải bàn bạc một chút với anh. Đừng có một mình liều lĩnh hành động nữa."

"Vâng."  Sở Hàm gật đầu. Cô nhìn thấy Tề Hạo đã không còn so đo với mình nữa, liền lại nói: "Thế nhưng Mạc Tiểu Bắc cậu ta chắc chắn có vấn đề. Em nhìn thấy bộ dạng của cậu ta hôm nay, phần lớn là bị người đó uy hiếp."

"Thê nhưng người như Mạc Tiểu Bắc, lại có việc gì có thể uy hiếp đến cậu ta vậy?" Sở Hàm hỏi.

Tề Hạo không nói gì. Anh nghe theo suy nghĩ một lúc, mới nói: "Em gửi tấm hình hôm nay cho anh, anh tìm người đi điều tra người đó."

"Được." Sở Hàm gật đầu. Liền sau đó cô gửi hết toàn bộ những tấm hình đó đến điện thoại của Tề Hạo.

Ba ngày sau, Dương Chính Nghĩa kéo theo giọng nói lớn của cậu ta, đến vứt trước mặt Tề Hạo chồng tài liệu mà anh nhờ cậu ta điều tra. Đúng lúc Yến Ni cũng ở đó, bốn người bèn cùng ngồi ở sofa thảo luận.

Dương Chính Nghĩa nói: "Em kiểm tra rồi, người đó tên là Từ Khải, 29 tuổi, là kẻ lang thang nay đây mai đó. Cậu ta giống như các cô, cũng tốt nghiệp ở  học viện sư phạm kỹ thuật Dương Châu. Nếu tính ra, là bạn cùng trường kiêm sư huynh của các cô."

"Từ Khải?" Sở Hàm cầm bức ảnh, ấn đường hơi nhíu lại.

Tề Hạo hỏi: "Em có ấn tượng gì không?"

"Cô ấy có thể có ấn tượng gì?" Không đợi Sở Hàm mở miệng, Yến Ni đã nói trước: "Cô ấy cả học kỳ chỉ để ý đến việc theo đuổi thần tượng, mỗi ngày đều là "A, Sơn Hạ Trí  Cửu thật đẹp trai ~ A, Tiểu Lật Tuần thật là đẹp trai…Anh cho dù có hỏi tên thầy hướng dẫn lớp, cô ấy cũng không nhất định có thể trả lời  ra được."

"

Ai nói Yến Ni là bạn thân thiết nhất của Sở Hàm? Đây rõ ràng là hại bạn nhất mà! Không luôn luôn hại cô một lần, Yến Ni liền cảm thấy trong lòng vô cùng ngứa ngáy không thoải mái.

Sở Hàm có chút không phục phản bác nói: "Cô nói tôi lại nói được như thế, vậy còn cô thì sao? Cô có ấn tượng gì với cậu ta không?"

"Không có." Yến Ni nói đúng sự thực.

"Xời." Sở Hàm nhìn cô ấy bằng nửa con mắt.

Dương Chính Nghĩa lúc này cũng không nhịn được cười ra tiếng. Yến Ni lại trực tiếp nhìn cậu ta oán giận nói: "Cười cái gì mà cười, đã uống thuốc chưa?"

Mặc dù Dương Chính Nghĩa đã xuất viện, nhưng bác sỹ dặn dò cậu ấy nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Nếu không sẽ có thể nhiễm trùng bất cứ lúc nào.

Dương Chính Nghĩa gật đầu: "Đã uống rồi. Chỉ là một câu quan tâm đơn giản, thế nhưng trong lòng cậu ấy vui sướng trực tiếp tràn lên mặt. Có lẽ cuộc đời này vẫn còn có thể đạt được sự quan tâm của Yến Ni, là điều mà ba năm nay anh chưa từng nghĩ đến được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!