Trước khi rời khỏi nhà, mùa hè trong nhận thức của Thịnh An, luông là mùa mà có thể hết sức ướt đẫm mồ hôi trên đường chạy của khuôn viên trường. Thế nhưng từ lúc cậu ấy rời khỏi nhà, cậu ấy phát hiện ra rằng hóa ra không chỉ là trên đường chạy của khuôn viên trường có thể tùy ý thoải mái đổ mồ hôi. Mà ngay cả đến ngồi xe buýt, chen tàu điện ngầm, cũng có thể làm cho cậu ấy ướt đẫm cả người. Tuy nhiên trước lúc đó, cậu ấy không hề biết đến điều này.
Suy cho cùng cậu ấy ở quá khứ, cho dù là đi đâu cũng là có xe riêng đưa đón.
Từ xe buýt đi xuống, Thịnh An đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Cậu ấy bất lực thở dài, lập tức đi về phía bệnh viện.
Những ngày này, Thịnh An luôn đến bện viện thăm nom Mạnh Điềm và bố cô ấy. Không bất ngờ, lần này anh vừa đi đến phòng bệnh, Mạnh Điềm đã rót cho anh một cốc nước lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Điềm đưa nước đưa đến bênh cạnh cậu ấy nói: "Thịnh An, cậu thực sự không cần mỗi ngày đều đến bệnh viện, trời nóng như thế này, cậu đi đi lại lại không thuận tiện."
Thịnh An uống một ngụm nước, liền lập tức nói: "Mình thật sực cũng không có việc gì, cho nên liền muốn đến đây xem xem. Cậu xem cậu một mình ở bệnh viện, nhỡ ra xảy ra việc gì, cậu cũng không dễ xử lý. Mình ở đây, cậu ít nhất cũng có một người bàn bạc."
Thịnh An mặc dù còn trẻ, nhưng sự quan sát lại vô cùng mạnh mẽ. Trong thời gian gần đây, cậu ấy phát hiện rằng trừ cậu ấy ra, thì chỉ có Sở Hàm và Tề Hạo thường xuyên đến bệnh viện thăm nom Mạnh Điềm và bố cô ấy. Cậu ấy xuất thân trong một gia đình giàu có. Bố cậu ấy dùng tiền bạc và quyền lực để xây dựng nên cho cậu một thế giới tươi đẹp. Cậu ấy nhớ rằng năm mà cậu ấy làm phẫu thuật viêm ruột thừa, người và lễ phẩm đến thăm hỏi dường như chất đầy căn phòng bệnh Vip của cậu ấy.
Cậu ấy cho rằng toàn bộ thế gian đều tươi đẹp như cậu nhìn thấy. Nhưng những ngày này, cậu lại từ chỗ của Mạnh Điềm nhìn thấu thế gian lòng người ấm lạnh vô chừng.
Có lẽ, đây mới là thế giới đích thực. Lúc trước tất cả những điều cậu ấy nhìn thấy chỉ là ảo ảnh mà bố cậu đã mở rộng cánh tay vì cậu ấy mà đối chọi lại.
Ánh mắt Mạnh Điềm lúc này lại tối sầm lại. Cô cúi đầu trầm lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thịnh An hỏi: "Thịnh An, mình lần trước có phải là không nên gọi điện thoại cho Tề tổng?"
"Vì sao lại hỏi như thế?" Tề An nhìn cô ấy hỏi.
"Cậu xem, chính bởi là vì mình gọi cuộc điện thoại đó, mới làm hại để Yến Ni bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa mình và Tề tổng, nếu như chị Sở Hàm…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị Sở Hàm chị ấy không nghĩ như thế đâu." Thịnh An ngắt lời cô ấy, cậu ấy đặc biệt kiên định nhìn Mạnh Điềm nói: "Cậu tin mình, chị Sở Hàm chị ấy không phải là người như thế."
Không biết hình dung như thế nào, lời của Thịnh An dường như có một sức mạnh kì lạ, lập tức quét đi khói mù trong đôi mắt Mạnh Điềm. Cô nhìn Thịnh An, gật đầu thật mạnh.
Thịnh An lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: "Nhưng mà, nếu như có thể. Mình hi vọng lần sau nếu gặp phải sự việc như thế này, người mà cậu có thể đầu tiên nghĩ ngay đến, là mình."
Mạnh Điềm: "!!!" Cô ấy dường như nhận được sự lay động vô cùng lớn nhìn vàoThịnh An.
Cũng có thế nhận thức được sự đột ngột của bản thân, Thịnh An lúc này lại tiếp tục nói: "Ý của mình là, nếu cậu có khó khăn gì, có thể nói với mình. Mình mặc dù, không được trưởng thành vững vàng như anh Tề Hạo, thế nhưng mình, thế nhưng mình…"
Cũng có thể làm chỗ dựa cho cậu trong lúc cậu gặp hoàn cảnh khó khăn. Thế nhưng nửa câu nói sau, Thịnh An từ đầu đến cuối không thể có cơ hội nói ra.
Bố của Mạnh Điềm lúc này nhẹ nhàng ho một chút. Ông vốn dĩ đã ngủ rồi, nhưng lúc này đột nhiên mở mắt ra.
Mạnh Điềm nhanh chóng đi lên, cô chồm đến bên tai ông ấy hỏi: "Bố, bố làm sao thế?"
Mạnh phụ xua tay, ông ấy thật khó khăn muốn ngồi dậy từ giường.
Thịnh An nhanh chóng đi lên phía trước giúp đỡ. Sau khi cậu ấy và Mạnh Điềm đỡ Mạnh Phụ ngồi dậy trên giường, liền nghe thấy Mạnh phụ đột nhiên mở miệng nói: "Mạnh Mạnh, bố muốn uống một cốc nước ép dưa hấu, con có thể đi xuống dưới mua cho bố một cốc không?"
"Mình đi cho." Mạnh Điềm vẫn chưa mở miệng, Thịnh An liền đã đi trước một bước nói.
"Để Mạnh Điềm đi đi." Mạnh phụ lại xua tay, yếu ớt nói. "Cậu là khách, làm gì có đạo lý nào để người khách làm việc."
"Nhưng mà…" Thịnh An muốn nói điều gì, lại bị Mạnh Điềm lúc này ngắt lời: "Mình đi mua cho. Thịnh An, nhờ cậu ở đây giúp mình chăm sóc bố mình một lát."
Thịnh An gật đầu, bèn nhìn Mạnh Điềm lấy ví đi ra ngoài phòng bệnh.
Mạnh Điềm vừa đi khỏi, Thịnh An liền hướng tầm mắt về phía Mạnh phụ. Cậu ấy nhìn Mạnh phụ đã bị cơn đau bệnh tật giày vò đến không còn hình dạng người hỏi: "Chú, có lời gì muốn nói với cháu sao?"
Mạnh phụ lại ho nhẹ một cái. Trên đôi bàn tay của ông ấy, ngoại trừ những vết tích do năm tháng ăn mòn ra, liền chỉ còn lại những lỗ kim tiêm chi chit. Thịnh An nhanh chóng lấy một cốc nước cho ông ấy. Mạnh phụ uống một ngụm nước nhỏ xong nhìn Thịnh An hỏi: "Cậu và Mạnh Điềm nhà tôi, quen biết nhau bao lâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!