Lúc gần tối, Thịnh An cùng với Tề Hạo đến bệnh viện. Khi bọn họ đến, bố của Mạnh Điềm vừa mới uống thuốc xong đi ngủ rồi. Mạnh Điềm dắt chăn cho ông ấy. Khi cô đúng dậy, Tề Hạo và Thịnh An đúng lúc đó từ cửa đi vào.
"Chị Sở Hàm." Mạnh Điềm nhìn Tề Hạo gọi một tiếng.
Tề Hạo đáp lại một tiếng, nhìn Mạnh phụ trên giường bệnh một cái nói: "Bố cô ngủ rồi à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng." Mạnh Điềm gật đầu đáp lại.
Tề Hạo lại quam tâm hỏi: "Cô ăn cơm rồi chứ?"
"Vâng." Mạnh Điềm tiếp tục gật đầu. Trên khuôn mặt có chút non nớt của cô, lại ngăn không được mệt mỏi.
Tề Hạo lúc này tránh người ra, nhường lại một chút vị trí đang đứng của mình. Anh đồng thời chỉ vào Thịnh An đang ở phía sau nói: "Mạnh Điềm, cô có còn nhớ cậu ta không?"
Mạnh Điềm nghe thấy anh nói thế, lúc này mới đưa ánh mắt dồn về người Thịnh An. Cô nhìn Thịnh An, có chút không chắc chắn nói: "Cậu là, Thịnh An?"
"Là tôi, Mạnh Điềm." Thịnh An bước một bước lên phía trước, cười nói: "Cậu vẫn còn nhớ tớ nhỉ?"
Mạnh Điềm gật đầu, nhưng lại có một chút không hiểu hỏi: "Cậu vì sao lại đến đây?"
"Tở bây giờ làm việc cùng với chị Sở Hàm, vừa khéo từu chỗ chị ấy nghe nói đến sự việc của cậu, liền cùng với chị ấy đến thăm hỏi." Thịnh An vừa nói, vừa móc một túi phong bì từ trong túi ra. "Đây là một chút tấm lòng của tớ, hi vọng cậu có thể nhận lấy"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Điềm vội vàng lắc đầu nói: "Không cần đâu Thịnh An, cậu có thể đến thăm bố của mình, mình đã rất cảm ơn cậu rồi. Nhưng cái này, mình quả thực không thể nhận được."
"Đây chỉ là một chút tấm lòng của tớ." Thịnh An nhìn Mạnh Điềm nói: "Mình là bạn học của cậu, cũng hi vọng có thể giúp đỡ được cậu một chút gì đó."
Mạnh Điềm không nói gì, lúc này Tề Hạo giúp đỡ Thịnh An cùng khuyên giải: "Nhận lấy đi Mạnh Điềm, bố của cô hiện đang nằm viện, chỗ cần dùng tiền vẫn còn rất nhiều. Càng huống hồ, đây cũng là một chút tấm lòng của Thịnh An."
Mạnh Điềm không còn kiên trì nữa, cô nhận lấy túi phong bì đó của Thịnh An xong nói: "Cảm ơn cậu, Thịnh An."
Thịnh An cười trả lời: "Cậu không cần khách khí như thế, chúng ra là bạn học cũ đã bao năm, đây cũng là điều tôi phải làm. Về sau nếu cần giúp đỡ gì, cậu cứ việc nói với tôi." Cậu nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Mặc dù năng lực bây giờ của tớ cũng có hạn, nhưng chỉ cần là việc tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ tìm cách giúp cậu."
"Vâng." Mạnh Điềm gật đầu đáp lại. Trên khuôn mặt đã bị mây đen bao phủ nhiều ngày của cô, vào thời khắc này cuối cũng có nụ cười chốc lát rồi.
Lúc này một âm thanh kêu lên, Sở Hàm lúc này xách hai túi hoa quả đi vào.
"Đều ở đây nhỉ." Sở Hàm đặt túi hoa quả trong tay xuống nói. Rồi khi quay người lại, mới nhìn thấy Thịnh An cũng đứng trong phòng bệnh nhân. Có lẽ đã lâu chưa gặp, cô nhất thời có chút hưng phấn, lại trực tiếp đi qua vỗ vai của Thịnh An nói: "Thịnh An, đã lâu không gặp." Cô hoàn toàn quên mất, thân phận lúc này của mình là Tề Hạo. Mà trước lúc này, Tề Hạo chưa gặp Thịnh An bao giờ.
Thịnh An phút chốc có chút không hiểu gì cả. Nhìn thấy người đàn ông xa lạ ở trước mắt dáng vẻ nhiệt tình, cậu lại mù mờ cảm thấy có chút giống với chị Sở Hàm trước đây.
Cậu có chút thì thào hỏi: "Chúng ta gặp nhau rồi sao?"
Sở Hàm tức khắc bừng tỉnh. Khi cô đứng tại chỗ không biết phải trả lời như thế nào, Tề Hạo đi lên phía trước giải vây giúp cô nói: "Tôi xin giới thiệu một chút, đây là chồng tôi Tề Hạo. Lúc trước khi đến công ty chúng ta đón tôi, nhìn thấy cậu hai lần. Chỉ là hai lần đó cậu đều đang bận, không chú ý đến anh ấy."
"Là như thế à." Thịnh An dường như đã tin lời Tề Hạo nói.
Sở Hàm lúc này cũng vội vàng nói: "Đúng đúng, đúng là như thế, tôi trước đây có đi đến công ty các cậu vài lân, cho nên biết cậu."
Thịnh An cười nói: "Hóa ra là như thế. Vậy hôm nay tôi liền chính thức giới thiệu bản thân một chút." Cậu đang nói liền đưa tay của mình ra, "Anh Tề Hạo, xin chào, tôi tên là Thịnh An, là đồng nghiệp của chị Sở Hàm."
Sở Hàm cũng đưa tay mình ra, cô làm ra vẻ như hôm nay dường như là lần đầu quen biết Thịnh An nói: "Xin chào Thịnh An, tôi tên là Tề Hạo, là chồng của chị Sở Hàm."
"Tôi biết rồi." Thịnh An cười.
"Tôi ở nhà, thường xuyên nghe thấy Sở Hàm nhà chúng tôi nhắc đến cậu, cho nên ấn tượng đối với cậu tương đối sâu đậm. Cậu vừa rồi, không bị tôi làm cho khiếp sợ chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!