Buổi tối khoảng 8 giờ, Tề mẫu đưa Đậu Đinh trở về. Có lẽ vẫn còn trong cơn tức giận, Tề mẫu không để lại vài lời, chỉ để Đậu Đinh ở đó rồi rời đi ngay.
Sở Hàm cũng không nói điều gì, trực tiếp đưa Đậu Đinh vào phòng tắm tắm. Sau đó cùng với cậu ấy xem tivi ở trong phòng. Đợi cậu ấy ngủ rồi, cô một mình đi ra ngoài phòng khách.
Cô đang đợi một người trở về. Cô biết rằng người đó nhất định sẽ trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bó hoa ở cửa chính đã đặt kệ tivi của phòng khách. Sở Hàm ngồi trên sofa nhìn, rõ ràng không cảm thấy ngứa mắt. Cô lại luôn cảm giác đôi mắt của mình cay xè, giống như có chất lỏng ấm nóng nào đó muốn lăn ra.
Lúc gần đến 11 giờ, Tề Hạo cuối cùng cũng trở về. Anh vừa bước vào liền nhìn thấy Sở Hàm ngồi trên sofa. Rõ ràng là thân thể của mình, nhưng dưới ánh đèn màu vàng, Tề Hạo vẫn cứ cảm giác bóng dáng đó có chút yếu ớt.
Anh vốn đã hối hận rồi. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Sở Hàm trong lòng anh rất khó chịu.
Đóng cửa phòng, anh nghĩ một lúc rồi nói: "Vẫn chưa ngủ à?"
Sở Hàm không hề nói câu nào. Căn phòng hơn 100 mét vuông hoàn toàn không phải vì lời nói của Tề Hạo mà phá vỡ thế bế tắc.
"Anh xin lỗi về sự việc ngày hôm nay." Tề Hạo nói. Anh đang xin lỗi vì những điều mà hôm nay đã nói.
Nhưng những lời nói rồi, như nước đã hắt ra làm sao có thể thu lại?
Tuy nhiên Sở Hàm không phải là đang đợi Tề Hạo xin lỗi. Cô ngồi ở đó chỉ là đợi anh trở về. Nhưng sau khi anh trở về, muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cô lại không biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chốc lát, cô từ sofa đứng dậy đi vào phòng. Đã khuya lắm rồi, cơn gió đêm bên ngoài nhẹ nhàng đập vào cửa sổ. Trong lòng Sở Hàm dường như có một làn ranh giới. Cô biết rằng làn ranh giới này là khoảng cách ngăn trở giữa cô và Tề Hạo, nhưng cô bước không qua.
Tề Hạo trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đi theo phía sau cô.
Sau khi trở về phòng, Sở Hàm trực tiếp quay lưng về phía Tề Hạo lên giường. Tề Hạo đứng ở cửa, anh kỳ thực không thích bầu không khí kìm nén như này. Nhưng anh lại không biết làm sao mới có thể làm cho Sở Hàm để ý đến anh. Trước đây mỗi lần hai người cãi nhau, anh hơi dỗ dành một chút hoặc để cho Sở Hàm bĩnh tĩnh một lúc. Ngăn cách giữa hai người tự nhiên sẽ được dỡ bỏ rồi. Nhưng hôm nay không biết vì sao, giữa anh và Sở Hàm bị trăm núi ngàn sông ngăn cách.
Cho dù sau khi anh đã xin lỗi, khoảng cách đó vẫn dường như không giảm bớt đi chút nào.
Than thở không biết làm thế nào, Tề Hạo quay người đi vào phòng tắm. Đợi lúc anh đi khỏi, Sở Hàm vẫn cứ duy trì tư thế quay lưng vào anh. Mặc dù nhìn không thấy đôi mắt cô đang mở hay nhắm, nhưng Tề Hạo có thể khẳng định Sở Hàm chưa hề ngủ.
Hai người ai cũng không nói gì. Trong phòng ngoài tiếng thở của Đậu Đinh truyền tới ra, thì chỉ có sự kìm nén lặng im.
Tề Hạo tắt đèn rồi lên giường. Anh lặng lẽ nhìn Sở Hàm trong bóng tối, bàn tay nhấc lên không trung trong chốc lát cuối cùng vẫn cứ mệt mỏi buông xuống.
Đêm đó, Tề Hạo mất ngủ. Một mạch đến sau nửa đêm, anh mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau trời vừa sáng, anh liền bị cảm giác đau bụng đột nhiên đánh thức dậy.
Từ trên giường ngồi dậy, anh lại có cảm giác kinh hãi, đột nhiên nôn mửa ho sốt. Cảm giác này làm cho Tề Hạo khó chịu nói không nên lời. Anh tung chăn ra, rồi vội vàng chạy xuống giường.
Vào đến nhà vệ sinh, Tề Hạo mới phát hiện hóa ra là Sở Hàm đến kỳ kinh rồi. Kết hôn với Sở Hàm được 7 năm, anh đối với việc Sở Hàm mỗi tháng một lần đều đến kỳ kinh nguyệt đã không còn lạ lẫm gì. Nhưng hôm nay không giống, đến kỳ kinh là của thân thể Sở Hàm, nhưng người đối mặt lại là anh.
Việc này lại làm cho Tề Hạo cảm thấy vô cùng khó khăn.
Anh ngồi trên bồn cầu không biết phải làm như thế nào. Sở Hàm lại lấy một chiếc quần đã giặt sạch đi từ bên ngoài vào. Cô đêm qua vốn dĩ ngủ không được. Vừa rồi động tác nhổm người dậy của Tề Hạo lại ồn nên phúc chốc cô bị đánh thức dậy. Nhìn anh nét mặt vội vàng, lại thoáng nhìn thấy một vết đỏ đậm trên ga giường, cô phút chốc biết liền đã xảy ra việc gì.
Cô đưa chiếc quần sạch trong tay cho Tề Hạo, lại lấy một băng vệ sịnh trong ngăn kéo dưới bồn rửa mặt đưa đến tay của Tề Hạo. Sở Hàm: "Anh cởi cái quần đang mặc trên người ra, thay bằng cái này."
Tề Hạo đơ người ra, trong phúc chốc phản ứng đáp lại chỉ là một chữ "Ồ".
Sở Hàm đón lấy chiếc quần Tề Hạo đưa đến. Cô đang định đi ra, lại đột nhiên dừng bước quay người lại nhìn Tề Hạo hỏi: "Anh biết dùng chứ?"
Thời đại này, người đã ăn thịt lợn không ít nhưng người nhìn thấy lợn chạy lại không nhiều. Tề Hạo và Sở Hàm ở cùng nhau lâu thế, tự nhiên chỉ nhìn thấy cô sử dụng cái thứ này. Nhưng nhìn là nhìn thấy, anh rổt cuộc vẫn chưa thực sự dùng qua. Trong phút chốc, anh nhìn Sở Hàm, cũng không biết phải nói cái gì.
Sở Hàm: "Bóc nó ra, sau đó đệm vào giữa là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!