Sở Hàm đã khóc rồi. Trong mắt cô ánh lệ không ngừng lấp lánh, nhưng cô bướng bỉnh không chịu để chúng rơi xuống.
Ở bên ngoài cửa, Yến Ni và Dương Chính Nghĩa hai người lại được một phen hoảng hốt. Hôm nay là chủ nhật, Yến Ni liền muốn Sở Hàm cùng đi làm tóc với cô. Thế nhưng cô liên tiếp gọi cho Sở Hàm mấy cuộc điện thoại đều không có người bắt máy, liền đành phải đi xe đến nhà Sở Hàm tìm cô.
Khi ở dưới lầu, cô ấy bất ngờ gặp phải Dương Chính Nghĩa. Ba năm trước, anh bỏ rơi cô không nói một lời. Ba năm sau anh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn y nguyên gương mặt đó, đôi mắt đó. Chỉ là, sẽ không bao giờ tìm được cảm giác trước đây nữa.
Nước mắt của Yến Ni sớm đã chảy cạn vào cái năm mà anh ta rời xa rồi. Cô từng thề rằng, nếu gặp lại anh ta, cô nhất định chỉ xem anh ta như một người xa lạ không có một chút liên quan gì. Nhưng thực tế chứng minh, cô hoàn toàn không làm được. Trong thời khắc nhìn thấy Dương Chính Nghĩa, con tim cô vẫn rung lên mãnh liệt. Nhưng lòng tự tôn của cô không cho phép cô trong thời khắc ấy thể hiện ra bất cứ yếu đuối nào, cho nên cô hàm ý châm biếm nói: "Đây không phải là Dương Giả Dối sao? Làm sao?
Không yên lành ở lại nước ngoài, chạy đến đây làm gì?"
Dương Chính Nghĩa đương nhiên là đến tìm Tề Hạo. Sự việc hôm đó anh luôn cảm thấy áy náy, cho nên liền muốn đến thăm hỏi. Nhưng anh vừa mới đến phía dưới tiểu khu liền gặp phải Yến Ni.
Cô vẫn là hình dáng trong trí nhớ của anh, chỉ là ánh mắt nhìn anh của cô đã thay đổi rất nhiều. Thời gian ba năm đủ để một người quên đi một giai đoạn tình cảm. Anh hoàn toàn không bất ngờ, không có tình yêu trong ánh mắt cô nhìn anh. Chỉ là, khi nghe cô nói những lời đó, trong tim anh còn có chút nhói đau.
Anh giả vờ không để ý đến nói: "Dương Giả Dối cái gì, tên anh là Dương Chính Nghĩa được không?" Còn nữa, anh đến đây tìm Hạo Tử, còn em đến đây làm gì vậy?
Anh kỳ thực biết rõ ràng cô đến đây để làm gì, nhưng vẫn cứ hỏi như vậy. Giống như cố gắng hết sức tìm một số lời để nói với cô.
Yến Ni hoàn toàn không trả lời anh, chỉ ấn vào thang máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người một trước một sau đi vào. Khi đến nhà Tề Hạo liền nhìn thấy "Tề Hạo" giơ tay tát "Sở Hàm" một cái.
Vừa rồi khi Tề mẫu đi, hoàn toàn không đóng cửa. Còn Tề Hạo và Sở Hàm chỉ chú ý đến cãi nhau, quên đóng cửa lại. Cho nên khi Yến Ni và Dương Chính Nghĩa từ thang máy đi ra, đúng lúc có thể nhìn thấy màn kịch "Tề Hạo" vung tay đánh "Sở Hàm".
Cả hai người đều vô cùng hoảng sợ. Sau khi phản ứng kịp, Tề Hạo chạy lên phía trước.
Dương Chính Nghĩa: "Làm gì thế Hạo Tử? Có việc gì nói từ từ không được à? Cứ phải động tay đánh người làm gì?!"
Sở Hàm vẫn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy một người lao nhanh về phía mình.
Dương Chính Nghĩa vừa dùng thân thể ngăn cách Sở Hàm và Tề Hạo, vừa dùng tay giữ chặt hai tay của Sở Hàm.
Sở Hàm không cựa quậy được, nhưng lại nghe thấy lời hỏi ân cần của Yến Ni đang ở bên cạnh với Tề Hạo: "Sở Hàm, cô không sao chứ?"
Tề Hạo đứng ở vị trí cũ. Anh nhìn vở hài kịch trước mắt hoàn toàn không phản ứng kịp, liền lại nghe thấy Yến Ni quay người lớn tiếng trách cứ Sở Hàm: "Tề Hạo, anh là thằng khốn nạn! Anh lại dám động tay đánh phụ nữ! May phúc cho tôi trước đây luôn cho rằng anh là một người đàn ông tốt cơ! Anh quả thật làm tôi thất vọng."
Sở Hàm nghe lời chỉ trích của Yến Ni, chỉ cảm thấy sự việc càng trở nên hỗn loạn. Cô muốn giải thích điều gì đó, nhưng thân thể cô vừa cử động thì Dương Chính Nghĩa lại ôm chặt lấy cô nói: "Hạo Tử, em nói với anh. Anh bình tĩnh một chút! Chị dâu cho dù làm cái gì, anh cũng không thể động tay đánh người chứ!"
Tề Hạo đứng ở bên cạnh, anh nhìn thấy bộ dạng Dương Chính Nghĩa rõ ràng là đang hòa giải nhưng lại lại giả vờ có lý do chính đáng, liền muốn hét lên thật to: "Tôi mới là Tề Hạo! Tôi mới là người bị đánh!"
Nhưng anh không thể, hoặc có thể nói, anh không có cơ hội này.
Lúc này Yến Ni lại nói: "Sở Hàm, chúng ta đi!" Cô nói xong liền nắm lấy tay của Tề Hạo, đi thẳng ra cửa.
Tề Hạo vẫn còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Yến Ni dắt ra khỏi cửa.
Sở Hàm ở đó nhìn thấy Yến Ni dắt Tề Hạo đi khỏi, vội muốn ngăn cản. Nhưng không ngờ cô vừa bước lên phía trước mấy bước lại bị Dương Chính Nghĩa ngăn chặn lại: "Hạo Tử Hạo Tử", anh bình tĩnh lại đã, chúng ta có gì thì từ từ nói." Cậu ấy vừa nói vừa lấy tay khóa cửa lại. Giống như sợ Sở Hàm sẽ đuổi theo vậy.
Sở Hàm trong lòng như có hàng vạn từ "Fuck you" bay qua. Toàn bộ cảm giác phẫn nộ đau lòng của cô lúc nãy đều tan biến hết. Nếu không phải là vẫn còn một chút lý trí tồn tại, cô thực sự muốn dùng thân thể này của Tề Hạo đấm Dương Chính Nghĩa một cái.
Cảnh chiều ảm đạm, ánh chiều tà cuối cùng ở chân trời đã hạ xuống. Đổi thành đèn đuốc vạn nhà và đèn hoa rực rỡ.
Sở Hàm ngồi trên sofa, ngồi trước mặt cô là Dương Chính Nghĩa với bộ mặt lạ lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!