Ôn Nhiễm thay quần áo của mình.
Chiếc áo trễ vai hoa văn nhã nhặn để lộ xương quai xanh xinh đẹp, phần eo được thiết kế ôm sát tôn lên đường cong, kết hợp với quần jeans ống rộng đã qua xử lý wash nhẹ.
Tóc cô vừa sấy khô, có chút xù nhẹ.
Ôn Nhiễm diễn tập trong lòng ba lần rồi mới bước ra ngoài.
Cô đứng trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi hỏi: "Tôi có thể làm phiền anh một chút không?"
Nhan Vọng Thư ngẩng đầu nhìn sang.
Cô trông điềm đạm, ngoan ngoãn, lười biếng, thuần khiết.
Ôn Nhiễm liếm môi, nói: "Tôi muốn nói với anh… một chuyện."
Biểu cảm cô kiên định nhưng ánh mắt lại có phần dè dặt.
Nhan Vọng Thư đã lờ mờ đoán ra, ánh mắt ra hiệu cho cô vào trong: "Ngồi đi."
Ôn Nhiễm bước vào, nhanh chóng quét mắt nhìn cách bài trí trong thư phòng rồi thu lại ánh mắt.
Cô không ngồi xuống mà đứng đối diện anh, cúi đầu thật sâu.
Nhan Vọng Thư hít một hơi, ngả người ra sau, đôi mắt theo thói quen hơi nheo lại.
Ôn Nhiễm không nhìn anh, chỉ thẳng lưng lên, mắt rơi trên tập tài liệu giấy trên bàn anh, nói: "Về chuyện tối qua, tôi chân thành xin lỗi anh, xin lỗi."
Nhan Vọng Thư không đáp.
"Tôi nhớ hết, tôi không biện hộ, cũng chẳng có gì để biện hộ cả. Chỉ là mượn cớ rượu vào để chiếm lợi từ anh." Cô nuốt khan một cái: "Chuyện này, anh muốn bồi thường thế nào, hoặc tôi có thể làm gì để bù đắp, chỉ cần anh nói tôi sẽ cố gắng hết sức."
Anh vẫn không lên tiếng.
Đối phương không có phản ứng, Ôn Nhiễm bắt đầu cảm thấy bối rối, cắn môi, cứng đầu nói tiếp: "Nhưng tôi nghĩ, giữa chúng ta… không hợp."
Nhan Vọng Thư cuối cùng không nhịn được nữa, giọng có chút trách cứ: "Những lời anh nói em đều bỏ ngoài tai rồi sao?"
Ôn Nhiễm lắc đầu: "Không phải vấn đề của anh, là vấn đề của tôi."
"Vấn đề của em? Vấn đề gì? Giờ em định nói là em không thích anh?"
Ôn Nhiễm cảm nhận được sự tức giận bị kìm nén của anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
Nhịp tim cô hơi loạn, trong lòng có chút buồn, nhưng khi nhìn anh cô lại càng chắc chắn quyết định của mình là đúng.
Trên đời này có rất nhiều điều tốt đẹp nhưng không nhất thiết phải sở hữu.
Còn những gì đã sở hữu thì không nên phụ lòng.
Vậy nên đây là quyết định đúng đắn.
Nghĩ đến đây, Ôn Nhiễm bình tĩnh lại.
Giọng cô cũng nhẹ nhàng hơn, khách quan nói: "Tôi thừa nhận, tôi thích anh."
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát nói: "Nhưng tôi không thích anh đến mức đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!