Ôn Nhiễm không hiểu, rõ ràng là cô muốn xuống xe, vậy mà người bị hỏi lại không phải cô mà là Nhan Vọng Thư.
Nhưng cô không lên tiếng, chỉ nghi hoặc mà ngoan ngoãn nhìn Nhan Vọng Thư chờ anh lên tiếng.
Nhan Vọng Thư vẫn chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng, thần sắc và giọng điệu đều rất hờ hững: "Thả cô ấy xuống ở ngã tư Phù Dương."
Lời vừa dứt, Ôn Nhiễm chậm rãi thở ra một hơi.
"Được thôi!" Thi Trạch cười nói: "Ôn Nhiễm, ngã tư Phù Dương dễ bắt taxi lắm, cách chỗ em ở chỉ hơn mười phút đi đường thôi."
Ôn Nhiễm liếm môi: "Cảm ơn."
Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có Thi Trạch là cố tìm chủ đề để nói.
Thi Trạch kể rằng anh có một quán bar gần Bến Hộ Thành, hiện tại đang sửa sang lại, đợi khi hoàn thành, khung cảnh về đêm chắc chắn sẽ rất đẹp, đến lúc đó sẽ mời Ôn Nhiễm đến góp vui.
Ôn Nhiễm lịch sự đáp lại vài câu.
Tại ngã tư Phù Dương, xe chậm rãi dừng lại.
Ôn Nhiễm cầm lấy chiếc dù vẫn còn ướt sũng, nói một câu "Cảm ơn" rồi lập tức xuống xe. Cô chạy ra phía sau, mở cốp xe và kéo hành lý ra ngoài.
Thi Trạch thò đầu ra khỏi cửa sổ ghế lái: "Ôn Nhiễm, chẳng phải em muốn xin cách liên lạc của anh Nhan à?"
Ôn Nhiễm nào còn dám xin nữa, vội lắc đầu, nở nụ cười có phần gượng gạo: "Tôi nghĩ… chắc là không cần đâu."
Ôn Nhiễm vòng ra đứng bên lề đường, nhưng chiếc xe trước mặt vẫn không có dấu hiệu rời đi. Cửa kính xe đóng kín, cô không nhìn rõ bên trong, chỉ có thể thầm nhủ: Đi nhanh đi, đi nhanh đi.
Vài giây sau, Thi Trạch bước xuống xe, vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay: "Tôi tên Thi Trạch, "Thi" trong từ "thi hành", "Trạch" trong từ "ân trạch". Đều là duyên phận cả, em thêm cách liên lạc của tôi đi, đợi quán bar khai trương tôi sẽ báo em đến ủng hộ."
(Ân trạch mang ý nghĩa là sự ban ơn, phúc đức, một loại ân huệ mà người khác nhận được)
Ôn Nhiễm suy nghĩ hai giây, đi tới quét mã QR của anh rồi lại nói một câu cảm ơn.
Chiếc xe rời đi, Ôn Nhiễm lại chậm rãi thở ra một hơi: Cuối cùng cũng đi rồi.
Rất nhanh, cô đón được một chiếc taxi. Sau khi lên xe, Ôn Nhiễm báo tên khu chung cư rồi lấy điện thoại ra mở khung chat.
Ảnh đại diện của Thi Trạch là một bức tranh vẽ phong cách u tối, tóc ngắn đen, trông khá giống anh ngoài đời.
Tên WeChat của anh chỉ là một chữ cái đơn giản – "Z". Ôn Nhiễm mở phần ghi chú, nhập vào "Thi Trạch", tiện tay chặn luôn quyền xem trang cá nhân của mình.
Xong xuôi, cô lịch sự hỏi: "Anh ơi, cho tôi hỏi từ sân bay đến chỗ tôi vừa lên xe thì hết khoảng bao nhiêu tiền?"
Tài xế suy nghĩ một chút: "Khoảng 80 tệ."
"Cảm ơn anh."
Sau đó Ôn Nhiễm gửi cho Thi Trạch một bao lì xì 100 tệ.
Cô lại mở trang cá nhân của anh.
Có ảnh chụp tiến độ sửa sang quán bar mà anh nhắc đến, có ảnh anh mặc đồ rằn ri trong rừng như đang tham gia sinh tồn ngoài trời, còn có cưỡi ngựa, bắn cung, bắn súng, Muay Thái, lướt sóng trên biển…
Từ đó, Ôn Nhiễm tinh ý phát hiện, Thi Trạch từng chia sẻ một đoạn video quảng bá của một công ty bảo vệ quy mô rất lớn.
Lần theo manh mối, cô tra ra được thân phận của Thi Trạch.
Anh là đại thiếu gia của Tập đoàn An Bảo Trung Quốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!