Sáng đầu tháng Chín, ánh nắng chói chang.
Không xa đó, hệ thống phun nước tự động đang tưới khu vực cây xanh, làn sương mờ ảo như đang nhảy múa.
Nhan Vọng Thư giúp Ôn Nhiễm xỏ lại dép, vỗ nhẹ vào cổ chân cô, trêu chọc:
"Cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi."
Ừm~
Một câu dạy dỗ không đau không ngứa nhưng lại khiến tim người ta tê dại.
Mặt Ôn Nhiễm ửng đỏ, cắn môi, nhanh chóng rụt chân lại.
Nhan Vọng Thư vẫn ngồi xổm trước mặt cô, không đứng dậy.
Hôm nay anh không mặc đồ công sở, chỉ mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, mái tóc mềm mại.
Bình thường, đường nét gương mặt anh sắc bén và có phần lạnh lùng nhưng lúc này lại đặc biệt ôn hòa.
Thật sự rất giống một chú Đại Kim Mao to lớn, khiến người ta muốn nhào vào lòng anh cọ cọ.
Anh hơi ngửa đầu, từ dưới nhìn lên cô, giọng điệu giễu cợt:
"Hành lý không cần? Túi xách không cần? Quần áo, giày dép cũng không cần? Định mặc đồ ngủ, chân trần đi bộ ra khỏi "Đàn Uyển"?"
"……"
"Hay là, ngày mai cũng không đi làm?"
Câu này của anh có một ý nghĩa duy nhất—
Dù là hôm nay hay ngày mai, cô cũng trốn không thoát.
Ôn Nhiễm đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Nhưng cô có thể làm gì đây?
Bây giờ đầu óc cô rất loạn, chuyện tối qua còn chưa hoàn toàn sắp xếp lại được.
Từng hình ảnh dần hiện lên trong ký ức, mỗi một khoảnh khắc đều khiến cô không muốn gặp ai, đặc biệt là anh.
Nhan Vọng Thư thấy cô im lặng, lập tức đi thẳng vào vấn đề:
"Trốn tránh có ích gì? Có chuyện thì nói rõ mới giải quyết được vấn đề."
Anh thật sự quá lý trí, giống như chỉ đơn thuần muốn ngồi xuống nói chuyện với cô rồi khách quan giúp cô tìm cách giải quyết vậy.
Vì thế Ôn Nhiễm cắn môi, khó xử nói:
"Chuyện này… làm sao nói ra được chứ?"
Trong giọng cô có chút làm nũng.
Anh bỗng nhớ đến tối qua—
Cô cũng làm nũng, níu lấy áo anh, vừa muốn cự tuyệt vừa như mời gọi.
Hoặc là nhào vào lòng anh, mềm nhũn mà cọ cọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!