Chương 47: Anh làm em đau

Âm nhạc dừng lại.

Ôn Nhiễm say rồi.

Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt long lanh quyến rũ chưa từng có, đầu ngón tay phải vẫn còn đang nghịch ngợm trên cổ anh.

Nhan Vọng Thư cũng say, say trong bàn tay cô.

Đầu ngón tay cô lạnh hơn nhiệt độ cơ thể anh một chút, mềm mại nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Theo từng cử động của cô, hơi thở anh dần trở nên gấp gáp, gân xanh trên cổ vì máu dồn mà căng lên.

Anh nhìn cô chăm chú, nhìn sâu vào đáy mắt cô.

Đêm tối tựa như một ly rượu ngon.

Làm lòng người rối loạn, mê hoặc tâm trí, bào mòn lý trí.

Bất ngờ, Nhan Vọng Thư nâng tay giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm của Ôn Nhiễm kéo xuống, ghìm ra sau, cả người cũng áp sát, chỉ muốn ngay lập tức hôn cô.

Nhưng Ôn Nhiễm lại ngả người ra sau, giơ tay trái lên, dùng ngón trỏ chặn lại đôi môi anh đang sắp ập tới.

Cô nhìn anh, lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng đầy nũng nịu: "Không được."

Dưới đầu ngón tay cô là đôi môi anh.

Mềm mại, nóng rực.

Nhan Vọng Thư khựng lại một giây, nhíu mày, hơi kéo giãn khoảng cách, giọng nói trầm xuống mang theo tia nguy hiểm: "Ôn Nhiễm."

Ôn Nhiễm chậm rãi thu tay về, hé môi định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Giống như một đứa trẻ không biết mình đã làm gì sai nhưng lại bị trách mắng.

Bất giác, cơn giận trong lòng Nhan Vọng Thư tan biến.

Anh buông cô ra, hơi ngửa đầu, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Khi anh cúi mắt xuống, lùi lại một bước, dục v. ọng đã bị đè nén nhưng lại sinh ra một chút tức giận vì kiềm chế: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Đột nhiên Ôn Nhiễm đưa tay nắm lấy áo sơ mi anh.

Anh nhìn cô không nhúc nhích.

Ngón tay Ôn Nhiễm siết chặt, muốn kéo Nhan Vọng Thư lại gần hơn một chút. Ánh đèn thay đổi liên tục, cô cảm thấy mình sắp không nhìn rõ anh nữa.

Thế nhưng cô không thể kéo anh lại gần.

Cô thông minh, tự mình nghiêng người về phía trước.

Sợ cô ngã, Nhan Vọng Thư bước lên một chút, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng động."

Ôn Nhiễm hơi ngửa đầu, dịu dàng trấn an anh: "Anh đừng giận."

Nhan Vọng Thư nhíu mày, anh giận sao? Anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về nhà, tránh để mình chịu tội thêm.

Đúng là tai bay vạ gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!