Giữa màn mưa dày đặc, một chiếc Mercedes G
-Class màu đen đỗ bên đường, đèn cảnh báo nhấp nháy.
Trong xe vẫn còn vương mùi tuyết tùng chưa tan, nhưng thứ nồng đậm hơn là mùi thuốc lá.
Tối qua Thi Trạch chơi đến rất muộn, sáng nay lại dậy sớm. Anh ta nói cần hút một điếu thuốc để tỉnh táo.
Ngồi ở ghế lái, anh ta nhìn vào gương chiếu hậu, liếc người đàn ông ngồi ghế sau – Nhan Vọng Thư, giọng lười nhác pha chút giọng Bắc Đô: "Anh Nhan, cái chỗ ở Bến Hộ Thành của em sắp sửa xong rồi, đến lúc đó anh gọi vài người đến trấn giữ chỗ chút đi?"
Nhan Vọng Thư không ngẩng đầu: "Bắc Đô bị cậu quậy chưa đủ, giờ lại định sang Hộ Thành gây họa?"
"Gì chứ? Em đã nói với ông già nhà em rồi, em đến đây là để tìm anh hợp tác làm ăn." Thi Trạch nhả ra một làn khói, cười cười: "Nghe nói hôm nay anh về, em đặc biệt dầm mưa ra tận sân bay đón anh, anh không thể không cảm nhận được tấm lòng của em chứ?"
Nhan Vọng Thư không để ý đến lời anh ta: "Hút xong thì lái xe đi, buổi chiều tôi còn có cuộc họp."
Thi Trạch nhếch miệng cười, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Nhan Vọng Thư đã dụi tắt thuốc, còn nâng cửa kính xe lên một chút.
Anh ta hít sâu một hơi thuốc, nhíu mày: "Được rồi, đi ngay đây."
Đột nhiên, Thi Trạch bật cười ho khẽ một tiếng, như thể phát hiện ra chuyện thú vị: "Cái xe rác rưởi gì thế mà cũng muốn tán gái?"
Không nghe thấy phản hồi từ Nhan Vọng Thư, Thi Trạch cũng không ngạc nhiên.
Mưa hắt vào trong xe rơi xuống cổ tay áo của Nhan Vọng Thư, vải áo tối màu lập tức đậm hơn một chút. Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ngón tay thon dài nhấn nút nâng cửa kính xe lên.
Sau đó cửa kính lại hạ xuống, lần này hạ đến mức thấp nhất.
Tiếng mưa nặng hạt, nước mưa bắn lên mu bàn tay anh.
Nhan Vọng Thư nhìn ra ngoài.
Bóng dáng thiếu nữ trong vườn nhài hai năm trước và bóng dáng cô gái dưới màn mưa lúc này chồng lên nhau.
Năm đó cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, bây giờ vẫn là màu trắng, chỉ là dài hơn một chút. Lúc này, vạt váy đã thấm nước mưa, trông có chút chật vật.
Thi Trạch thấy màn bắt chuyện bên kia thất bại, cười cười: "Quả nhiên, không phải xe nào cũng có thể chở được người đẹp."
Cô đi rất nhanh, vạt váy trắng tung bay theo từng bước chân.
Đuôi tóc cô ướt sũng dính sát vào cánh tay, cán dù tựa lên vai, gió thổi làm lớp vải dù rung lắc, thân hình mỏng manh như thể sắp bị cuốn đi.
Thi Trạch dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi nói: "Cơn mưa này càng lúc càng to, trông cô ấy đáng thương ghê."
Nhan Vọng Thư khẽ gật đầu, trong lòng cũng ngầm đồng ý với câu nói đó: Đúng là trông đáng thương thật.
Anh gõ hai ngón tay lên cửa xe: "Vậy cậu thử xem."
Giọng nói đột ngột vang lên từ hàng ghế sau, Thi Trạch quay đầu liếc nhìn Nhan Vọng Thư, nhất thời không hiểu ý anh: "Hả?"
Nhan Vọng Thư vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu trêu chọc: "Cậu không phải vừa nói cô ấy không để mắt đến mấy chiếc xe xoàng xĩnh à?"
Thi Trạch chỉ buột miệng nói vậy, đột nhiên bị chọc ghẹo thế này, anh ta lại thấy hứng thú dâng lên: Thử thì thử!
Anh nhẹ nhàng nhấn ga, lái xe chầm chậm theo bước chân của Ôn Nhiễm, bấm còi:
"Người đẹp, tôi chở em một đoạn nhé?"
Ôn Nhiễm chỉ liếc xéo một cái, thầm nghĩ: Lại mấy lời này nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!