Bị trợ lý cố gắng ngăn cản một cách yếu ớt, Ôn Nhiễm đẩy cửa bước vào.
Cố Thần ngồi trên ghế, hơi cúi đầu nghịch điện thoại, nhà tạo mẫu đang chỉnh lại phần tóc mái trước cho anh ta.
Ban đầu Ôn Nhiễm nghĩ rằng bên cạnh Cố Thần chắc chắn sẽ có nhiều nhân viên hỗ trợ, nhưng thực tế chỉ có mỗi nhà tạo mẫu và trợ lý của anh ta.
Cố Thần không nhìn về phía cửa, tưởng đồ ăn đã được mang đến: "Mau đưa đây, tôi cần lót dạ."
Trợ lý mặt mếu máo: "Anh Thần, tôi cản không được."
Lúc này Cố Thần mới nhận ra có điều bất thường, quay đầu lại.
Anh ta liếc nhìn Ôn Nhiễm một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt với vẻ khinh thường, giọng điệu cao ngạo: "Tôi đã nói rồi, tôi từ chối đeo tác phẩm của cô."
Ôn Nhiễm tiến lên hai bước, bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi anh Cố, lý do anh từ chối là gì?"
Cố Thần cười khẩy, không đáp, như thể chẳng thèm để tâm đến cô.
Ôn Nhiễm lại tiến thêm một chút: "Anh Cố, nếu anh có bất kỳ ý kiến nào về tác phẩm của tôi, anh có thể thẳng thắn nói ra."
Cố Thần vẫn dán mắt vào điện thoại, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô.
Ôn Nhiễm cắn môi, trực tiếp bước lên, ngăn cản động tác của nhà tạo mẫu: "Xin lỗi, phiền anh chờ một chút."
Lúc này Cố Thần mới ngẩng đầu lên.
Anh ta tỏ ra vô cùng khó chịu, trừng mắt hỏi: "Cô đang làm cái gì vậy?"
Bỏ qua sự giận dữ của anh ta, Ôn Nhiễm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Anh Cố, anh cần năm phút để xuống lầu, thêm mười phút di chuyển đến khu vực thảm đỏ, và phải đến sớm năm phút để chờ vào vị trí. Như vậy anh chỉ còn đúng mười phút."
Cố Thần bị cô nói đến mức sững sờ.
Ngay cả anh ta cũng chưa tính toán thời gian, bụng vẫn còn đang đói cồn cào.
Anh ta vô thức quay sang hỏi trợ lý: "Thật sự chỉ còn mười phút?"
Trợ lý gật đầu: "Ừm."
Cố Thần khó chịu ra mặt: "Vậy sao cậu còn chưa đi giục đồ ăn, cậu muốn để tôi chết đói à?"
Trợ lý bực mình lẩm bẩm: "Đã bảo gọi đồ ăn từ khách sạn rồi, anh cứ nhất quyết gọi ngoài."
Cố Thần lườm một cái sắc lẻm, trợ lý lập tức cụp đuôi, vội vàng cầm điện thoại chạy ra ngoài: "Được rồi, tôi đi giục ngay đây."
Cửa phòng lại khép lại.
Cố Thần nhìn bản thân trong gương, nhíu mày khó chịu: "Cô không nghe thấy tôi đang rất gấp sao?"
Nhà tạo mẫu định tiến lên nhưng lại bị Ôn Nhiễm chặn lại, đứng giữa hai luồng áp lực.
Cố Thần đứng phắt dậy, mắt đầy giận dữ, nghiến răng nghiến lợi: "Cô còn ở đây làm gì? Cô có gánh nổi trách nhiệm nếu ảnh hưởng đến công việc của tôi không?"
So với cơn thịnh nộ của anh ta thì Ôn Nhiễm lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn tiến lên nửa bước: "Anh Cố, anh coi trọng công việc của anh, tôi cũng coi trọng công việc của mình."
Cô không hề có ý định nhượng bộ.
Cố Thần nhìn chằm chằm Ôn Nhiễm vài giây sau đó cười mỉa mai, ngồi trở lại ghế: "Công việc của cô?"
Giọng anh ta tràn đầy khinh miệt: "Công việc của cô chẳng phải là bợ đỡ tổng giám đốc của cô, rồi dùng quan hệ để thăng tiến một bước lên trời sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!