Chương 33: Trên đời này không có bữa ăn trưa nào miễn phí

Phòng tập có phòng tắm, Ôn Nhiễm ngồi bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nước chảy "rào rào".

Cô có chút chán, ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại giữa không trung, hơi thất thần.

Đang mơ màng, tiếng nước lại càng rõ ràng hơn.

Tiếng nước chảy này giống như một công tắc đặc biệt khiến Ôn Nhiễm bất giác nhớ lại cảnh Nhan Vọng Thư bước ra từ hồ bơi, lắc đầu hất nước, từng giọt nước theo đường nét cơ bắp lăn dài…

Ôi…

Ôn Nhiễm đưa hai tay che mặt, cúi đầu xuống.

Lúc này, có tiếng bước chân. Dì giúp việc mang sữa và một khay đồ ăn nhẹ tinh xảo đến.

Ôn Nhiễm lập tức ngồi ngay ngắn lại, lễ phép cảm ơn.

Cô nghĩ, mặt mình chắc chắn đang rất đỏ.

Đợi dì giúp việc rời đi, Ôn Nhiễm cầm ly sữa lên, ngửa đầu uống ừng ực hơn nửa ly.

Sữa đã được ướp lạnh, vừa vặn dập tắt cơn bối rối trong lòng cô.

Khoảng mười phút sau Nhan Vọng Thư từ phòng tắm bước ra.

Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám, mái tóc màu lanh chỉ được lau sơ, vẫn còn ướt.

Đôi chân mày sắc bén ngày thường giờ bị những sợi tóc rũ xuống trán che mất, đôi mắt sáng màu trông dịu dàng vô cùng.

Nhìn thế này thật hiền lành, như một chú chó Đại Kim Mao.

(Chó Đại Kim Mao hay còn gọi là chó Golden Retriever (gọi tắt là Golden) là một giống chó săn có nguồn gốc từ Scotland, nổi tiếng với bộ lông vàng óng và tính cách thân thiện. Đây là một trong những giống chó được ưa chuộng nhất trên thế giới nhờ vào sự thông minh, trung thành và hòa đồng.)

Nhan Vọng Thư ngồi xuống đối diện cô: "Bản thiết kế của em đâu?"

Ôn Nhiễm hoàn hồn, đặt ly xuống, lấy iPad từ trong túi ra, mở khóa rồi đẩy qua.

Nhan Vọng Thư đưa tay cầm lấy: "Nói về ý tưởng của em đi."

Đối với công việc, anh luôn quyết đoán, gọn gàng, không vòng vo.

Ôn Nhiễm bỗng chốc căng thẳng, giọng hơi nhỏ, lộ vẻ thiếu tự tin: "Cảm hứng của tôi là từ yếu tố trang trí thời kỳ Phục Hưng—ren. Thành viền nhẫn mô phỏng hoa văn tự nhiên của vải ren, các chi tiết khác tôi đều có ghi chú rõ ràng."

Tự anh xem đi!

Nhan Vọng Thư nhận ra sự khác lạ của cô, ngẩng đầu nhìn thẳng: "Ý tưởng không tệ."

Đây là… công nhận sao?

Ôn Nhiễm mím môi cười nhẹ, giọng nói to hơn chút: "Tôi chọn vàng đen 18K và kim cương để kết hợp với bạch ngọc phỉ thúy, phần vàng được chế tác thành dây leo của hoa hồng, vừa tôn lên sự dịu dàng nữ tính vừa thể hiện cá tính độc lập."

Nói xong cô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là mẫu sáp tạo hình cho chiếc nhẫn.

Cô đưa tới: "Tôi đã làm mẫu sáp, anh có thể thấy được sự uyển chuyển của hoa văn trên thành nhẫn."

Nhan Vọng Thư nhướng mày nhìn cô một cái, đôi mắt cô sáng rực, nhìn chằm chằm anh giống như một đứa trẻ khoe món bảo bối của mình.

Giờ khoe xong rồi, cần được khen.

Khóe môi Nhan Vọng Thư hơi cong lên một chút, đặt iPad xuống, nhận lấy mẫu sáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!