Chương 31: Răng trả răng

Gã tóc xoăn tựa nửa người lên mô tô, cười cợt: "Anh Tống, hôm nay xử lý thế nào?"

"Tự nhiên là muốn làm gì thì làm thôi."

Lời lẽ tục tĩu, toàn mấy câu bẩn thỉu.

Một đám côn đồ cười ầm lên.

Ôn Nhiễm nhẫn nhịn.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi sớm đã nhìn thấy cô, vội vàng chạy ra từ quầy thu ngân, đứng bên đường hét lớn: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Tống Kiến Chương quay đầu nhìn, bực bội nhổ nước bọt: "Phiền phức thật!"

Nhân viên cửa hàng đứng bên đường nhưng không dám xông lên, chỉ có thể lớn giọng đe dọa: "Mấy người còn không đi tôi báo cảnh sát đấy!"

Tống Kiến Chương nhìn Ôn Nhiễm, nghĩ bụng hôm nay quả thật không phải lúc thích hợp. Hắn lấy điện thoại ra lắc lắc: "Nào, cho anh xin số để tiện tìm em sau này."

Ôn Nhiễm nhìn thẳng vào hắn, giọng nói nhẹ nhưng trầm: "Biến đi."

"Mày nói chuyện kiểu gì đấy hả?" Gã tóc xoăn quát lên đầy hăm dọa: "Đừng có không biết điều!"

Tống Kiến Chương giơ tay ngăn gã lại, nhét điện thoại vào túi, đội nón bảo hiểm lên, cười đểu với Ôn Nhiễm: "Còn nhiều cơ hội lắm! Em gái, cứ đợi anh đến tìm nhé! Chạy không thoát đâu!"

Nói xong cả bọn lại phá lên cười, tiếng động cơ gầm rú vang lên, bọn chúng phóng xe rời đi.

Đến khi đám mô tô đi xa nhân viên cửa hàng tiện lợi mới chạy đến, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Không sao." Ôn Nhiễm gượng cười: "Cảm ơn anh khi nãy."

"Bọn côn đồ này, quá đáng thật!"

"……"

"Cô gái, cô nên báo cảnh sát đi." Nhân viên nhắc nhở.

Ôn Nhiễm gật đầu: "Dạ, tôi biết rồi."

Sau khi cảm ơn nhân viên cửa hàng cô nhanh chóng quay về.

Vừa tức giận vừa sợ hãi, mãi đến khi vào khu chung cư cô mới dần thả lỏng.

Ôn Nhiễm không chọn cách báo cảnh sát vì cô biết với loại côn đồ lưu manh này, báo cảnh sát cũng vô ích.

Muốn đối phó với bọn vô lại phải dùng cách của bọn vô lại.

Ở Hộ Thành cô không có quan hệ, cũng không muốn nói với người nhà để họ lo lắng. Hơn nữa Tống Kiến Chương chỉ là một tên côn đồ vặt vãnh, chưa đáng để cô phải làm lớn chuyện.

Ôn Nhiễm tìm kiếm công ty bảo vệ trên mạng, dự định dùng tiền giải quyết.

Cô tìm thấy tập đoàn An Bảo Trung Quốc, cảm thấy rất quen thuộc, bấm vào xem thử, thấy chủ tịch họ Thi, cô lập tức nhớ ra.

Thi Trạch!

Vì đã khuya nên sáng hôm sau Ôn Nhiễm mới nhắn tin cho Thi Trạch tóm tắt tình hình.

Đến chiều Thi Trạch mới trả lời, nhưng không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện thoại.

Ôn Nhiễm kể lại mọi chuyện chi tiết rồi hỏi: "Tôi chỉ biết chừng này thông tin, có tìm ra được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!