Khi Ôn Nhiễm đặt dụng cụ xuống cô mới có thể thở phào một hơi dài.
Ngay sau đó, một chiếc cọ nhỏ được đưa tới bên cạnh.
"Cảm ơn." Ôn Nhiễm gật đầu cảm ơn Lương Tử Mặc.
Cô nhận lấy chiếc cọ, trước tiên dùng đầu ngón tay cảm nhận độ mềm cứng của lông cọ, sau khi xác định có thể dùng được mới cúi xuống quét sạch lớp bột trên khuôn sáp.
Lương Tử Mặc thấy cô cẩn thận và có kinh nghiệm như vậy, liền hỏi thẳng: "Em từng học điêu khắc ngọc à?"
"Chỉ học chút ít sơ sơ thôi."
"Chỉ là sơ sơ thôi sao?"
Tay cầm cọ của Ôn Nhiễm khựng lại, cô nghiêng đầu giải thích: "Thật sự chỉ là chút ít thôi, người dạy em là một đại sư điêu khắc ngọc phái Dương rất giỏi. Nhưng vì thấy em không có thiên phú nên không dạy nữa. Sau đó em tự nghiên cứu một thời gian nhưng cũng chẳng có thành tựu gì đáng kể."
Cô nói rất nhẹ nhàng, mỉm cười nhàn nhạt, biến chuyện mình từng bị chê bai thành một câu chuyện thú vị, thái độ ung dung tự nhiên.
Nói xong cô cúi đầu tiếp tục cẩn thận quét lớp bột mịn trên khuôn sáp.
Lương Tử Mặc không tiếc lời khen: "Anh từng gặp nhiều người tự nhận là thợ điêu khắc ngọc giàu kinh nghiệm nhưng kết quả còn không bằng em."
Khóe môi Ôn Nhiễm khẽ cong lên: "Cảm ơn anh."
Lương Tử Mặc không nói thêm gì nữa, đợi đến khi cô làm gần xong, anh chủ động xoay mặt một tác phẩm điêu khắc ngọc dang dở trong tay mình: "Xem cái này đi."
Một viên ngọc hình lập phương, chính giữa được chạm rỗng thành hình một công trình kiến trúc kiểu Trung Quốc đang dần lộ rõ hình dáng.
Mắt Ôn Nhiễm mở to kinh ngạc. Người ta vẫn nói kỹ thuật điêu khắc ngọc phái Nam tinh tế và điêu luyện, quả nhiên danh bất hư truyền.
Ôn Nhiễm hỏi: "Đây là kỹ thuật điêu khắc phái Nam phải không?"
"Đúng."
"Mặc dù chưa hoàn thành nhưng đã toát lên vẻ hùng vĩ, anh giỏi thật đấy." Ôn Nhiễm ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng có vẻ lựa chọn ngọc chưa được hợp lý lắm?"
Miếng ngọc này chỉ thuộc loại trung bình, không xứng với tay nghề điêu khắc này.
"Vì chỉ là tác phẩm luyện tập thôi." Lương Tử Mặc đáp.
"Luyện tập?" Ôn Nhiễm cảm thấy hơi quá đáng—kỹ thuật như vậy mà chỉ là luyện tập sao?
Nhưng nghĩ theo hướng khác thì có vẻ "Carllyle" đúng là một nơi tài năng ẩn dật.
Lương Tử Mặc đổi chủ đề: "Em và Lý Uyển cùng một bộ phận à?"
"Đúng vậy."
"Nếu em hứng thú với điêu khắc ngọc thì có thể ghé qua thường xuyên. Bình thường thầy anh không đến công ty, một mình anh cũng khá chán."
"Anh không sợ em lén học trộm kỹ thuật của anh sao?"
"Em chắc là mình có thể học trộm được à?"
Lương Tử Mặc không phải cố ý châm chọc nhưng những kỹ nghệ thủ công thế này không thể chỉ nhìn mà học được.
Ngoài thiên phú còn cần có người hướng dẫn, còn phải luyện tập chăm chỉ…
Ôn Nhiễm mím môi lắc đầu, tự giễu: "Em biết thân biết phận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!