Nhiệt huyết với thiết kế thương mại, Ôn Nhiễm quên ăn quên ngủ.
Thứ Tư, cuối cùng cô cũng tự tin rằng đã hoàn thành một bản thiết kế ưng ý.
Sau giờ nghỉ trưa, Ôn Nhiễm cầm bản vẽ đến gõ cửa văn phòng Đinh Dao.
"Mời vào."
Cô đẩy cửa bước vào, thấy Đinh Dao đang gõ bàn phím lách cách, trông có vẻ bận rộn. Cô nói ngắn gọn: "Mona, đây là tác phẩm em muốn gửi tham gia thiết kế thương mại."
Đinh Dao không ngẩng đầu: "Còn hai ngày nữa mới đến thứ Sáu, không sửa lại chút nào sao?"
Giọng điệu nhẹ nhàng, khiến người khác dễ thả lỏng.
Ôn Nhiễm khẽ nhếch môi: "Không sửa nữa."
Lúc này, Đinh Dao mới ngước mắt nhìn cô một cái, rồi đưa tay: "Đưa chị xem bản vẽ của em."
Ôn Nhiễm liền đưa qua.
Đinh Dao cầm lấy, nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó dùng cả hai tay giữ bản vẽ để quan sát kỹ hơn.
Ôn Nhiễm cảm thấy khoảnh khắc này còn căng thẳng hơn cả lúc giáo viên xem thiết kế của cô.
Đinh Dao nhìn một lúc lâu sau đó đặt bản vẽ xuống bàn, nở một nụ cười tinh nghịch: "Em giới thiệu về nó đi."
Ôn Nhiễm gật đầu, tiến lên một chút: "Khối bạch ngọc phỉ thúy này có hình dáng tròn trịa, vì thế em nghĩ nên áp dụng phong cách nạm đá cổ điển – vừa tinh tế, vừa không lỗi mốt. Ngoài ra em thiết kế thêm viền nhẫn kiểu đốt tre tạo nét độc đáo và thời thượng."
Đinh Dao gật đầu, đồng tình: "Đơn giản nhưng không tầm thường, rất thú vị."
Cô nhìn Ôn Nhiễm, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: "Rất hiếm có nhà thiết kế trẻ tuổi nào có thể nắm bắt được ý tưởng "tinh giản hóa phức tạp" như em."
Đây là lời khen sao?
Ôn Nhiễm mỉm cười: "Cảm ơn chị."
Đinh Dao dường như rất thích thiết kế này, cầm bản vẽ lên xem lại lần nữa: "Tên cũng hay, "Ngọc Trúc"."
Cô đặt bản vẽ xuống, cười nói: "Trong tất cả bản thiết kế chị nhận được cho đến nay, chị thích bản này nhất."
Ngô Vân San cũng đã nộp bài, vậy nghĩa là… bản thiết kế của mình còn tốt hơn cô ta?
Ôn Nhiễm vui đến nỗi mắt cong cong: "Cảm ơn chị."
"Chờ tin tốt nhé." Đinh Dao nhướng mày đầy ẩn ý.
Câu nói này như một liều thuốc an thần đối với Ôn Nhiễm.
Cô cảm ơn thêm hai lần nữa rồi rời khỏi văn phòng Đinh Dao.
Vừa bước ra ngoài, cô cảm thấy có rất nhiều người trong văn phòng đang vô tình hay cố ý nhìn về phía mình. Nhưng cô không quan tâm đến những ánh mắt ấy – giờ phút này, cô đang vui sướng đến mức như sắp bay lên trời.
Ái Vi nhìn vẻ mặt đắc ý của Ôn Nhiễm, tò mò ghé lại: "Vui thế à?"
Ôn Nhiễm mím môi gật đầu: "Ừm."
"Được khen rồi hả?"
Cô lại gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!