Chương 2: Kim cương đen

Cô gái nhỏ trước mắt không trang điểm, mặc một chiếc váy bình thường, trên người chỉ có một đôi bông tai ngọc trai xem như khá tinh xảo.

Rõ ràng, không thể là khách mời chính thức của buổi tiệc tối nay.

Những người lẻn vào những buổi tiệc thế này, hoặc là để tìm ai đó, hoặc là để kết giao quan hệ, với đủ loại mục đích khác nhau. Những kiểu người đó Nhan Vọng Thư đã gặp không ít.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy có người thể hiện rõ ràng mong muốn lấy lòng mình một cách tự nhiên đến mức không khiến người khác khó chịu.

Anh nghĩ, có lẽ là vì gương mặt thuần khiết, dễ khơi gợi cảm giác muốn bảo vệ của cô?

Nhan Vọng Thư liếc nhìn cô: "Em bao nhiêu tuổi?"

"???" Câu hỏi bất ngờ khiến Ôn Nhiễm sững lại trong chốc lát. Cô dời ánh mắt khỏi viên kim cương đen trên ngực anh, đáp: "20 tuổi."

20 tuổi?

Vẫn còn quá nhỏ.

Vẫn là tuổi đi học.

Nhan Vọng Thư hơi nhíu mày: "Học đại học ở nước Mỹ?"

"Không." Ôn Nhiễm lắc đầu, không hề che giấu: "Tôi không đi học."

Cô thực sự rất thẳng thắn, ngay cả chuyện học vấn cũng không cố tình tô vẽ. Nhan Vọng Thư nghĩ vậy.

Bất chợt, một luồng sáng trắng lóe lên soi rõ gương mặt cô gái nhỏ.

Cô dường như giật mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài đình, đôi môi khẽ hé, mắt chớp liên tục trong vẻ hoảng hốt.

Ngay sau đó, một tiếng "ầm ầm——" vang lên, cơn mưa trút xuống.

Những ngày gần đây thời tiết luôn như vậy.

Ôn Nhiễm bất ngờ đứng dậy, ngón tay mảnh mai vẫn đặt trên lồng ngực đang nhịp loạn vì hoảng hốt, nhưng giọng điệu thì đầy chắc chắn: "Anh đợi tôi một chút."

Nói xong, cô lao vào màn mưa.

Ôn Nhiễm chạy đến sảnh bên lấy một cây dù.

Khi cô quay lại đình, mưa đã nặng hạt hơn trước.

Cô đặt cán dù lên bờ vai gầy, giơ tay vẫy anh, cánh tay vương đầy hạt nước: "Tôi đưa anh về sảnh tiệc."

Nhan Vọng Thư không từ chối.

Khi anh tiến đến gần Ôn Nhiễm mới nhận ra người đàn ông này rất cao, khiến việc che dù cho anh trở nên khó khăn. Gần đây cô tập điêu khắc, cổ tay có chút đau nên càng khó giữ dù vững.

Cô cố giơ dù cao hơn nhưng đột nhiên cán dù bị người đàn ông cướp lấy.

Ôn Nhiễm ngẩng lên, nhìn thấy đường viền cằm rõ nét và yết hầu nhô lên của anh.

"Không có chuyện để con gái che dù." Anh nghiêng dù về phía cô, mắt nhìn thẳng phía trước, nói.

Bậc đá quanh co giữa vườn hoa, không quá rộng, dù cũng không lớn.

Gấu quần anh quệt qua nhánh cây, dính chút bùn, một bên vai cũng ướt mưa.

Nhân cơ hội này, Ôn Nhiễm quan sát chiếc trâm cài trên ngực anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!